Giải mật! Những sinh mệnh cao tầng mà nhân loại nhìn thấy đều mặc y phục trang nhã, nhưng nguồn gốc y phục của họ thì thật… bất ngờ! Một linh hồn cho biết nhân loại trông như thế nào trong mắt họ.

Chào mừng các bạn đến với Bí ẩn chưa được giải đáp! Hôm nay chúng ta tiếp tục kể câu chuyện về cậu bé thông linh M. Quý vị có thể theo dõi tập trước tại đây.

Tập trước đã nói về quang huy của nhân thể mà các cậu bé có thể nhìn thấy và các sinh mệnh ở các không gian khác. Hôm nay chúng tôi chia sẻ những câu chuyện thú vị khác trong cuốn nhật ký của cậu.

“Thiên y vô phùng” – y phục người trời không có đường may

Ngoài vị trưởng lão trông giống như Chúa Giê-su, người ông nội đã khuất cũng thường đến gặp cậu, mặc y phục giống như khi ông còn sống. Ông nội đã nói với cậu rất nhiều bí mật mà người thường không biết, và ông luôn có thể trả lời những câu hỏi kỳ quặc mà cậu hỏi.

Ví dụ, trong số những bạn bè xung quanh cậu, chỉ có Arnold là không cười cậu vì chuyện cậu nhìn thấy linh hồn, hơn nữa Arnold còn đưa ra một câu hỏi rất hóc búa, đó là nếu cậu đã nhìn thấy linh hồn của người đã mất, vậy tại sao họ vẫn mặc y phục? Chẳng phải nói rằng người ta khi chết không mang theo được thứ gì sao? Y phục không phải là linh hồn giống như con người, vậy sao chủ nhân có thể mang theo sang thế giới bên kia?

Về điểm này, M cũng bối rối. Vậy ông nội đã trả lời như thế nào?

Ông nội cười và nói rằng, ở thế giới của ông, mọi người đều có thể tự làm cho mình trông như thế nào liền thành như thế ấy; Nếu họ muốn làm bản thân mình trông trẻ trung một chút, thì họ sẽ trông rất trẻ, nhưng chẳng qua là vì để cậu bé có thể nhận ra mình, ông nội đã tự làm cho mình trông giống như một ông lão.

Điều này kỳ thực không khó lý giải. Bạn thấy đấy, tất cả chúng ta đều có avatar của riêng mình trên mạng xã hội trong thế giới ảo. Nhiều người sẽ mượn hình ảnh của những người nổi tiếng, như vị trưởng lão đã “mượn” hình tượng của Chúa Giê-su. Một số người thì dùng hình ảnh của chính mình để mọi người nhận ra, giống như ông nội của M.

Sau đó, ông nội hỏi ngược lại cậu, “Cháu thử tượng tượng nếu mình đi tứ xứ mà không mặc quần áo có được không?”

Cậu bé đáp: “Tất nhiên là không được!”

Ông nội gật đầu và nói: “Đúng, chúng ta không thể làm vậy được!” Vì vậy, họ cũng cần tưởng tượng ra một y phục cho mình. Chúng ta có một thành ngữ gọi là “Thiên y vô phùng”, ý nói là y phục mà người trên thiên thượng mặc đều không có dấu vết của may vá, mà do thiên tạo, hoàn toàn tự nhiên. Bây giờ mọi người có thể đã rõ nguyên nhân chưa? Vì y phục của người trời căn bản không phải là do “dệt may”, mà là do “nghĩ tưởng” mà thành.

Thời xa xưa, cổ nhân luôn tin rằng mình là hậu duệ của Thần linh, nên mọi việc mọi nơi đều học hỏi Thần. Y phục của con người đương nhiên cũng mô phỏng y phục của các vị thần tiên. Để đạt được hiệu quả “Thiên y vô phùng”, việc cắt may y phục vô cùng đơn giản, giảng chỉ “cắt một mảnh”, khi kéo đã cắt xong thì về cơ bản hình dáng của toàn bộ trang phục đã hiện ra. Trong khâu may, điều đặc biệt quan trọng là không được nhìn thấy dấu vết của đường kim mũi chỉ. Cổ tay áo và váy nên được may theo mép, và nhặt kim từ phía sau để không thể nhìn thấy đường khâu từ phía trước. Chỗ đường may dùng “phép ẩn kim”, các mũi khâu cần được ẩn trong đường may chỗ khớp nối. Từ trước đến nay, sườn xám truyền thống và áo dài cao cấp cũng chú ý không để lộ đường khâu. Bạn phải hỏi người thợ may tại sao, anh ta có thể không trả lời được. Trên thực tế, rất nhiều thứ trong truyền thống cổ xưa của chúng ta đều có một căn nguyên từ cổ lão. Tương lai có cơ hội chúng tôi sẽ giải thích thêm cho các bạn.

Được rồi, vấn đề liên quan đến y phục đã giải thích xong. Thật thú vị, phải không? Câu hỏi tiếp theo còn thú vị hơn. Chúng tôi đã đề cập nhiều vấn đề liên quan đến linh hồn trong các chuyên mục trước đây. Không biết có bạn nào đã từng nghĩ, trong mắt của linh hồn, con người chúng ta sẽ là hình tượng nào?

Câu trả lời hoàn toàn nằm ngoài dự liệu, nhưng cũng hợp tình hợp lý. Ông nội nói, chúng tôi nhìn con người cũng trông mờ ảo giống như thể linh hồn. Cậu bé M và ông Palmer, người gia sư có mặt để ghi chép, đều vô cùng ngạc nhiên: Không thể nào! Chúng ta chẳng phải là một cá thể nhìn tận mắt, sờ tận tay, thực thực tại tại sao? Vậy mà ông nội nói trong mắt ông chúng ta không phải như vậy.

Ông nội sau đó đã tiết lộ một bí mật lớn, nói rằng linh hồn sở dĩ có thể đi xuyên qua nhân thể, bởi vì các lạp tử cấu tạo nên cơ thể con người rất tách biệt, tức là giữa chúng có khoảng trống lớn. Làm thế nào để lý giải điều này? Trước tiên hãy cùng nhìn lại một sự kiện xuyên việt nổi tiếng.

Xuyên tường Vạn Lý Trường Thành

Năm 1986, ảo thuật gia nổi tiếng người Mỹ David Copperfield đến Trung Quốc để thực hiện một màn biểu diễn đi xuyên qua Vạn Lý Trường Thành, tiến vào từ phía Bát Đạt Lĩnh của Trường Thành với tầm nhìn toàn cảnh, và thoát ra sang phía bên kia của tường thành sau khoảng một phút rưỡi. Trong hơn 30 năm, vô số người đã cố gắng phá giải phép thuật của Copperfield, nhưng cho đến tận ngày nay, vẫn chưa ai thành công.

Một số người nói rằng những chiếc thang được sử dụng trong buổi biểu diễn là chìa khóa của bí mật. Nơi Copperfield xuyên tường là một đài dựng tạm thời, trên mặt phủ một tấm vải trắng. Copperfield có thể đã có một trợ lý ẩn dưới gầm bàn từ trước. Sau khi Copperfield bước vào tấm vải trắng, hai người nhanh chóng đổi chỗ. Người trợ lý biểu diễn sau tấm vải trắng xuyên tường, khán giả chỉ thấy bóng dáng rung động tưởng anh là Copperfield. Cùng lúc đó, Copperfield bị trợ lý của mình giấu trong một chiếc thang và đẩy đi, rồi lặng lẽ di chuyển sang phía bên kia của Vạn Lý Trường Thành. Sau khi tấm vải trắng được treo lên, Copperfield nhanh chóng leo ra khỏi thang, tìm góc chiếu của ánh sáng, và thực hiện động tác từ từ chui ra khỏi bức tường. Bằng cách này, mọi người nghĩ rằng anh đã vượt qua Vạn Lý Trường Thành thành công.

Màn ảo thuật chấn động thế giới: David Copperfield xuyên qua vạn lý trường thành (Ảnh: internet)

Cách nói này nghe có vẻ rất chuyên nghiệp, và nó được nhiều người đồng tình, thậm chí có những ảo thuật gia còn lên sân khấu, bắt chước màn biểu diễn của Copperfield. Tuy nhiên, các đạo cụ quan trọng, như cái thang, như bạn có thể thấy trong video, rất mỏng và hẹp, và thực sự không có cách nào có thể che giấu bất kỳ ai.

Và ngay cả khi Copperfield có thể trốn trong một chiếc thang, thì anh ta sẽ vận chuyển chiếc thang sang bên kia tường thành như thế nào? Một số người nói rằng nó được nâng lên bằng cần cẩu. Vào thời điểm đó, đã có hàng trăm nghìn người Trung Quốc theo dõi 360 độ từ trên xuống dưới của Vạn Lý Trường Thành. Tất cả mọi con mắt đều dồn vào Copperfield, có thể còn chưa đủ đáng tin sao? Chỉ cần một người nhìn không thấy, liền không phục sao?

Có thể nào mọi khán giả đều là những diễn viên quần chúng, và toàn bộ màn trình diễn chỉ là những đoạn video clip cắt ghép từ mỗi phía của Vạn Lý Trường Thành sao? Khả năng này rất thấp! Thứ nhất, số lượng người xem rất đông, thật khó để “giữ mồm giữ miệng”, sẽ luôn có người nói ra sự thật. Thứ hai, một đoạn video về màn trình diễn sau đó đã được đưa vào bộ phim truyền hình CBS của Mỹ “The Magic of David Copperfield”. Người dẫn chương trình, Ben Vereen, nhìn vào máy quay với vẻ mặt rất nghiêm túc và nói rằng buổi ghi hình không sử dụng bất kỳ kỹ năng chụp ảnh nào – Không có thủ thuật máy ảnh. Trên thực tế, toàn bộ màn trình diễn chỉ được quay bằng một máy quay, và “quay một mạch từ đầu đến cuối”, không có bất kỳ dấu vết nào của việc chỉnh sửa hay chuyển cảnh. Vì vậy, về mặt kỹ thuật mà nói, xác thực không làm bất cứ can thiệp gì.

Dù thế nào đi nữa, trong thế giới phép thuật, màn trình diễn xuyên qua Vạn Lý Trường Thành của David Copperfield vẫn là một bí ẩn chưa được giải đáp cho đến nay. Sau anh, không có pháp thuật sư nào dám biểu diễn lại. Tuy nhiên, những năm 1980 là thời điểm của cơn sốt khí công. Một số khí công sư nói rằng đây xác thực là một màn biểu diễn công năng đặc dị. Copperfield thực sự đã đi xuyên qua Vạn Lý Trường Thành, nhưng anh e làm mọi người sợ hãi, vì vậy anh đã che nó bằng một tấm vải trắng khi ra vào tường thành, dùng danh nghĩa “magic” (phép thuật) để tiến hành biểu diễn.

Vậy bản thân Copperfield đã lý giải nó như thế nào? Anh cho biết màn trình diễn của mình được lấy cảm hứng từ một hòa thượng Tây Tạng. Khi vị hòa thượng được phát hiện, những mảnh xương vỡ của ông ấy đã gắn chặt trong một bức tường, tựa hồ như tan vào bức tường. Các chuyên gia tin rằng vị hòa thượng đó đã tìm cách đi xuyên qua bức tường theo một phương thức mặc tưởng nào đó, nhưng không may phép thuật đã mất linh giữa chừng và ông đã mãi mãi lưu lại trong bức tường.

Sau đó, Copperfield nói, thực ra không khó để xuyên qua bức tường. Dùng phép so sánh đơn giản, một tảng băng muốn xuyên qua một miếng bìa cứng, nghe có vẻ bất khả thi. Nhưng làm nóng tảng băng và biến nó thành nước, nước có thể thấm qua bìa cứng và chảy ra ở mặt kia. Rồi bằng cách làm lạnh nước đã thấm qua, tảng băng có thể hình thành trở lại. Bằng cách như vậy, tảng băng chẳng phải đã xuyên qua miếng bìa cứng sao? Lý thuyết này nghe có vẻ đơn giản, nhưng bằng cách nào biến mình thành “nước” để xuyên tường rồi ngưng tụ trở lại thành hình người mà vẫn bình an vô sự, thì đây là bí mật của các pháp sư.

Linh hồn phụ thể

Sở dĩ linh hồn xuyên việt nhân thể, có thể cũng giống như nước thấm qua tấm bìa, từ từ thẩm thấu qua các khe hở giữa các lạp tử của cơ thể chúng ta, và sau đó xuất ra ở phía bên kia. Vậy linh hồn chẳng phải cũng giống như vị hòa thượng lưu thân trong bức tường kia, lưu lại trong nhân thể sau khi xuyên vào? Trong nhật ký của cậu bé M thực sự có một câu chuyện như vậy. Đây là câu chuyện của bà Salt.

Bà Salt mà cậu bé nhìn thấy ở nhà một người họ hàng bên bờ biển, “có mái tóc ngắn xù xì, giọng nói hơi giống đàn ông, và trong linh quang của thân thể bà có một vị lão tiên sinh”. Cậu bé vô tâm từ thành phố đến cảm thấy điều đó rất buồn cười, và hỏi bà Salt tại sao lại có một lão tiên sinh dính lấy bà, mà vị lão tiên sinh đó ăn mặc rất buồn cười, nhìn có vẻ không cởi mở, còn có một vết sẹo khó coi trên má.

Bà Salt nghe nói xong, vô cùng kinh ngạc, và sau đó tìm cơ hội để lặng lẽ hỏi cậu bé làm sao cậu biết được. Cậu bé nói rằng cậu đã nhìn thấy ông ấy trong quang huy, và cậu nói với bà rằng, cậu có thể cảm thụ rằng bà đã phải trải qua một quãng thời gian rất gian khổ. Vị hôn phu mà bà từng có một mối tình sâu đậm đã vĩnh viễn đi xa, bị tổn thương và không bao giờ quay lại.

Một lần nữa kinh ngạc, bà Salt mở một cuốn album ảnh cũ để cho cậu bé xem ảnh. Cậu bé nói, chính là ông ấy. Bà Salt lúc này đã hoàn toàn tin tưởng. Sau đó, bà nói với mẹ của cậu bé rằng cô đã có một đứa con tuyệt vời.

Khi M dần lớn lên, cậu đã chú thích vào cuốn nhật ký này rằng bà Salt bị lão tiên sinh kia bám vào thân thể và khống chế bà. Hai người bị trói buộc vào nhau trong một thân thể. Ông ấy không tha cho bà, và bà Salt bị phụ thể bám vào mà cách nào giải thoát khỏi nó. Kỳ thực, giữa người và người là có duyên phận. Duyên đến thì tụ, duyên tận thì tản – có những chuyện không thể cưỡng cầu, có những người không thể cưỡng lưu. Nếu bà Salt có thể hiểu được điều này, có lẽ bà ấy sẽ không bị linh hồn của người kia bám vào thân vì tư niệm quá sâu.

Một trường hợp bị phụ thể nhập khác là câu chuyện của quân nhân H. Đó là thời kỳ Thế chiến thứ nhất, và cậu bé M lúc này đã lớn. Chồng của D. là H. từ khi ở mặt trận trở về, tính tình thay đổi, coi vợ con như người xa lạ. M thông qua năng lực thông linh đã phát hiện ra rằng người đó căn bản không phải là H. Để ý kỹ hơn, hóa ra khi trên chiến trường, khi H bị đạn đại bác làm cho choáng váng, một linh hồn khác đã chiếm lấy thể xác của anh. Sau nhiều lần cân nhắc, M. báo tin dữ cho D., đồng thời, anh cũng kết nối được với linh hồn của H. H rất tủi thân và cảm thấy bất lực khi thân thể mình bị “đánh cắp” như thế này. Tuy nhiên, M thấy rằng đây kỳ thực là quả báo từ một ma pháp đê tiện mà H. đã thi triển trong một kiếp nào đó.

Theo Epoch Times, Hương Thảo biên dịch