Thời gian gần đây, tôi gặp không ít chuyện buồn nên buổi tối thường rất khó ngủ. Biết vậy, mỗi khi thấy tôi chuẩn bị lên giường, em gái tôi đều đem truyện Nguyễn Nhật Ánh ra đọc. Em đợi đến khi tôi thiếp đi thì mới bắt đầu ngủ. Ngày nào cũng vậy…

Hồi xưa, tôi và đứa bạn thân rất thích truyện Nguyễn Nhật Ánh. Cuối tuần, hai đứa thường rủ nhau đạp xe gần chục cây số đến hiệu sách duy nhất trong thành phố rồi ngồi miết ở đó cả buổi chiều để đọc sách. Phải cho đến khi nhân viên giục thì chúng tôi mới ngậm ngùi đặt sách lại lên kệ rồi ra về. Cái ngày ấy, tụi tôi “nghèo” lắm. Hai đứa phải dành dụm tiền ăn sáng cả tháng trời mới đủ mua một cuốn truyện. Thế nên khi nào cũng “nâng sách như nâng trứng, hứng sách như hứng hoa” vậy.

Mỗi cuốn sách Nguyễn Nhật Ánh đều là một tấm vé trở về tuổi thơ. (Ảnh: vinabook.com)

Thời gian thấm thoát thoi đưa, chẳng mấy chốc chúng tôi đã vào đại học. Cuộc sống của sinh viên nói bận thì không phải. Nhưng có rất nhiều thứ cần phải quan tâm, nên cũng chẳng còn lại mấy thời gian để đọc sách.

Hồi ấy, tôi và bạn giận nhau. Tôi cũng chẳng nhớ vì chuyện gì, chỉ nhớ là gần một tháng hai đứa không nói với nhau câu nào. Tôi còn nhớ như in đó là chủ nhật ngày 1 tháng 3 năm 2015. Bác Ánh đến Hà Nội ký tặng sách ở phố Đinh Lễ trong dịp ra mắt cuốn “Bảy bước tới mùa hè”. Tôi hí hửng mang theo kho báu sách của mình đến để xin chữ ký của bác, cảm giác vô cùng hạnh phúc vì sắp được gặp thần tượng.

Trong lúc xếp hàng chờ đến lượt của mình, tôi bất ngờ nhìn thấy đứa bạn “thân ai nấy lo” của mình đang đứng phía xa. Hắn đang cười cười nói nói với một cô gái rất xinh, chắc là cô bạn cùng lớp đại học vẫn thường nhắc đến. Biết ngay cái tên ấy là kiểu có mới nới cũ mà! Tôi bực mình bỏ về vì không muốn giáp mặt cái con người đáng ghét đó.

Ba năm tựa như giấc mơ dài, chắc bạn chẳng còn nhớ chúng tôi đã từng như thế. (Ảnh: pixabay)

Về đến nhà, tôi hối hận vô cùng. Khó khăn lắm mới có cơ hội được gặp bác Ánh. Vậy mà tôi lại bỏ lỡ chỉ vì một kẻ chẳng ra sao như thế. Tôi ấm ức lắm, càng nghĩ càng bực mình, càng thấy ghét. Cuối cùng, tôi quyết định sẽ đoạn tuyệt, đường ai nấy đi với hắn. Ngờ đâu, tối hôm ấy hắn đến, mang cuốn “Bảy bước tới mùa hè” có chữ ký của bác Ánh kèm theo tin nhắn: “Đừng giận nữa Dương nhé!“. Vậy là tôi đành phải đổi ý!

Ba năm tựa như một giấc mơ dài. Chúng tôi ra trường, đi làm, người Nam kẻ Bắc. Những cuộc điện thoại, những tin nhắn hỏi thăm cứ thưa dần, thưa dần rồi mất hẳn. Đã từ rất lâu rồi tôi không gặp hắn. Chắc hắn cũng chẳng còn nhớ rằng chúng tôi đã từng như thế cũng nên…

videoinfo__video3.dkn.tv||__

Hôm nay trời bất ngờ nắng đẹp sau nhiều ngày mưa gió ẩm ướt kéo dài, tôi tranh thủ đem sách ra ban công hứng chút nắng gió của đất trời, tiện thể ôn lại những kỷ niệm thời xa vắng.

Bộ “Kính Vạn Hoa” từng là nỗi mong chờ lớn nhất của tuổi thơ. Cuốn “Quán gò đi lên” lén đọc trong lớp rồi bị thầy phát hiện vì “học toán mà cứ ngồi cười rúc rích”. Kia là “Cô gái đến từ hôm qua” phải thắt lưng buộc bụng gần tháng trời mới mua được. Cuốn “Còn chút gì để nhớ” – quà chia tay của nhỏ bạn cùng bàn lúc nó chuẩn bị theo mẹ Nam tiến… Thì ra, mỗi cuốn sách Nguyễn Nhật Ánh đều là một tấm vé trở về tuổi thơ.

Mỗi cuốn sách là một miền ký ức (Ảnh: pixabay)

Còn đây nữa, cuốn “Chiến binh cầu vồng” bố tặng lúc con gái một tuần không chịu nói chuyện vì bị rớt học sinh giỏi. “Xu Xu đừng khóc” cô bạn hàng xóm dành an ủi khi “bạch mã hoàng tử” tôi hằng mơ mộng có bạn gái. “Mật mã Da Vinci” – quà làm quen của “mối tình đầu”. Tiếp theo đến “Tôi thấy hoa vàng trên cỏ xanh”“Lá nằm trong lá”, “Chúc một ngày tốt lành”… kèm theo những lời tỏ tình dễ thương bên trong. Sau đó là tiểu thuyết của Mac Levy, Cecelia Ahern: “Nếu em không phải giấc mơ”, “Gặp lại”, “P.S I love you”, “Nơi cuối cầu vồng”….

Tình yêu bắt đầu từ những cuốn sách và kết thúc bằng một giá chứa đầy sách, nên cứ khiến lòng người vương vấn. Mỗi khi buồn lại đem sách ra ngắm nghía mãi không thôi…

Cuộc sống có lẽ luôn là vậy, đượm nồng đến đâu rồi cũng có lúc phải rời xa. Vậy nên, “Hãy nói yêu thôi, đừng nói yêu mãi mãi”!

***

“Thấy thằng Tường cầm tay con gái mình, ông khẽ giật mình một cái, và huơ kiếm lên. Nhưng ông không nói “Tụi kia tránh xa con gái ta ra! Nếu không, ta cho một kiếm bay đầu bây giờ!” như lúc ông lao xuống từ trên đồi.

Ông chỉ giơ mũi kiếm lên gại gại chỗ bắp chân, chắc có con côn trùng nào đó vừa chích ông…”

– Em đọc xong rồi. Chị Dương đã ngủ chưa?

– Chị vừa thấy hoa vàng trên cỏ xanh.

– Thật à? Ở đâu vậy chị?

– Trong đôi mắt em…

Hải Dương