Đã gần 20 năm trôi qua, ánh mắt đượm buồn của mẹ chiều hôm ấy vẫn in đậm trong tâm trí tôi, ám ảnh về một tuổi trẻ hư hỏng, dại dột. Lời ‘nói dối’ ấy của mẹ đã thức tỉnh đứa trẻ hư hỏng như tôi…

Tôi sinh ra ở một làng quê nghèo. Hồi nhỏ, những đứa trẻ chúng tôi đến cả cái ăn còn không đủ chứ nói gì đến chuyện học hành. Năm ấy, cả xã chỉ mình tôi đỗ đại học, được lên thủ đô, những đứa bạn của tôi đều đi học nghề hoặc khăn gói vào Nam lập nghiệp.

Nhà có hai chiếc xe đạp, một chiếc để ở nhà cho mẹ đi dạy, chiếc còn lại ba ưu ái dành cho tôi đi học đại học. Em trai tôi, không có xe, ngày nào cũng phải đi bộ đến trường, quãng đường cả gần 5 cây số. 

Những năm đại học trôi qua, lối sống nhộn nhịp ở thành phố đã cuốn hút tôi. Chẳng biết từ khi nào những tiệm game, quán nhậu, cà phê, bi – da trở nên quen thuộc đối với tôi, có lẽ là sau khi tôi chia tay mối tình đầu. 

Năm cuối đại đọc, một đêm mùa đông nọ, tôi vẫn nhớ như in cái rét cắt da cắt thịt của mùa lạnh miền Bắc ngấm vào từng tế bào cơ thể khi đi bộ cả cây số từ quán game về nhà trọ. Nghe tiếng lóc cóc mở cửa, hai đứa bạn cùng phòng đang ngủ thì bật dậy hỏi:

– Xe mày đâu? Sao giờ này mới về?

– Mất rồi!

Rồi tôi nằm bẹp xuống tấm nệm mỏng tang trên sàn nhà, nằm úp mặt vào gối, không nói thêm câu nào nữa, mặc cho hai đứa bạn cứ lảm nhảm hoài mấy câu tại sao mất, mất ở đâu… Thấy tôi im lặng không chịu trả lời, hai thằng hiểu ra, lại gần vỗ về, an ủi.

Cuối tháng ấy, tôi về quê chơi, nhân tiện nói với gia đình chuyện mất cái xe đạp. Ba mẹ không mắng, cũng không hỏi thêm gì cả, chỉ thấy gương mặt thoáng buồn. Tôi cũng buồn, cũng thương ba mẹ lắm, nhưng tôi biết, ra thành phố rồi tôi sẽ lại đâu vào đấy cả thôi, đã bao nhiêu lần tôi quyết tâm thay đổi nhưng vô dụng. Tôi cứ như một con nghiện vậy, thậm chí có những khi tôi còn ăn, ngủ mấy ngày liền ở quán internet để cày game. Quả thực tôi cũng không biết tương lai của mình rồi sẽ đi đâu về đâu…

Ngày đi, ba cho tiền. Tôi nhét tiền vào bóp. Một tờ giấy chợt rơi xuống đất. Mẹ nhặt tờ giấy lên, thoáng sững người lại mất mấy giây rồi quay sang bảo với ba:

– Hóa đơn thuốc của em tìm thấy rồi. Tháng trước em cho con tiền, đãng trí thế nào lại kẹp cái hoá đơn vào giữa xấp tiền, may mà còn.

Ba không hỏi thêm gì nữa, quay sang dặn tôi lên thành phố nhớ ăn uống đầy đủ, học hành chăm chỉ, với cả mua một cái xe đạp mới mà đi lại cho tiện; còn mẹ, bà chỉ nhìn tôi và không nói gì.

Xe đến, ba mẹ vẫy tay tiễn tôi lên xe. Ngồi trên xe, nhìn ra ngoài cửa sổ, những thửa ruộng liên tục lùi về sau, xa dần, xa dần, hai hàng nước mắt tôi lăn dài trên má. Cái hóa đơn thuốc mẹ nói chính là giấy biên lai cầm chiếc xe đạp của tôi…

* Bài viết dựa trên một câu chuyện có thật