Khi cháu ngoại tôi được 7 tuổi, một ngày con gái tôi thất thần trở về nhà, nhìn tôi và nói không lên lời: ‘Mẹ ơi! Con… sắp… chết …rồi!‘ Rồi nó lao vào ôm chặt con trai mà khóc nức nở: ‘Mẹ sắp chết rồi, con ơi!‘.

Đó là câu chuyện của cô Nguyễn Thị Năm (64 tuổi) ở Bích Động, Việt Yên, Bắc Giang, chia sẻ về nỗi đau khổ nhói buốt tâm can khi biết tin con gái bị ung thư tử cung di căn hạch. Suốt cuộc đời từ trẻ tới khi về già, cô Năm đã nếm trải đủ điều cay đắng; nhưng giờ đây nhìn lại, cô đã hiểu thấu điều mà người xưa vẫn nói: “Khổ tận cam lai”.

Một đời đứt gánh, bất hạnh chồng chất bất hạnh

Tôi sinh ra ở miền đất xứ Thanh, là con út trong một gia đình khá giả nên được chăm lo đầy đủ từ nhỏ. Lớn lên, tôi rời quê ra Bắc làm việc, rồi lấy chồng sinh con năm 22 tuổi. Vì sinh ra ở vùng quê luôn phải chịu cảnh bão lũ nên tôi muốn lấy chồng ngoài Bắc cho đỡ khổ. 

Vậy mà, cuộc hôn nhân của tôi đổ vỡ khi hai đứa con của tôi mới lên 5, lên 6. Người đàn ông mà tôi muốn gắn bó trọn đời đã bỏ mẹ con tôi theo người phụ nữ khác. Nguyên nhân có lẽ bởi vì đứa con trai đầu lòng của tôi bị não, liệt nửa người do di chứng của trận sốt cao khi cháu lên 4 tuổi, nên bố cháu chán nản và đi theo người phụ nữ kia.

Lúc đó, tôi một mình nơi đất khách quê người, không người thân để nương tựa. Hai đứa con thì quá nhỏ chưa hiểu chuyện gì. Rồi hai đứa cũng phải xa nhau theo sự phân chia của tòa án. Đứa con trai tàn tật phải ở với bố và mẹ kế chịu đủ khổ nhục. Vì lúc đó tôi không có đủ khả năng nên chỉ nuôi đứa con gái út. Tôi đành cắn răng nuốt nỗi đau thương con, cố gắng làm việc chăm chỉ để lo cho đứa con gái.

Hôn nhân đổ vỡ khi tôi mới 30 tuổi – cái tuổi còn quá trẻ để có thể chấp nhận và chịu đựng nỗi đau tinh thần quá lớn này. Suy nghĩ vì thương con, vì oán hận chồng cũ, vì công việc quá vất vả (tôi làm công nhân của nhà máy sản xuất gạch xây dựng) nên tâm tôi lúc nào cũng u uất, sầu não, thân thể luôn mệt mỏi; dẫn đến tôi bị mất ngủ liên tục. 

Năm 40 tuổi, tôi phải phẫu thuật u xơ tuyến vú. Sau đợt phẫu thuật đó, sức khỏe của tôi càng xấu. Nhiều đồng nghiệp cùng nhà máy cứ lo tôi không thể sống nổi thời điểm đó. Rồi tôi cứ sống lay lắt với đủ thứ bệnh tật cùng với tâm lý u uất đó, chỉ cố gắng gượng nuôi con gái trưởng thành. 

Những tưởng khi về hưu, không phải vất vả với công việc thì bệnh tật sẽ bớt đi. Nhưng mọi thứ không thay đổi mà còn xấu hơn. Tuổi ngày một nhiều, sức đề kháng kém, nên bệnh tật lại càng phát triển mạnh hơn. Nhất là bệnh mất ngủ, giấc ngủ với tôi như một điều gì đó xa vời và ao ước. 

Có thời điểm, tôi bị tê liệt toàn thân không thể tự mình đi lại được; phải nằm điều trị ở trung tâm phục hồi chức năng. Bệnh đại tràng của tôi cũng thật đáng sợ: tôi có một cái cục cứng ngắc ở rốn bằng cái chén con, đi đại tiện thì 5 ngày mới đi một lần. Tiền đình thì luôn khiến tôi xây xẩm choáng váng….

Con gái của tôi rất xinh xắn, năng động và có một công việc ổn định. Nó từng là Phát thanh viên của Đài Truyền hình tỉnh. Năm nó 25 tuổi thì lấy chồng; tôi hy vọng nó sẽ may mắn và hạnh phúc hơn mình. Vậy mà, sau hai năm kết hôn, cháu ngoại tôi mới 10 tháng tuổi, nó bế con về và khóc nói rằng: “Mẹ ơi! Con về ở với mẹ. Chúng con quyết định chia tay!”.

Đau khổ khi con gái lại đi vào vết xe đổ của tôi

Tôi sững sờ, đau đớn, oán trách nó sao lại đi vào vết xe đổ của mình. Vừa trách vừa thương con, rồi lại càng oán hận số phận sao lại bất công với mẹ con tôi như vậy. Rồi đứa con trai tàn tật của tôi, vì không chịu nổi sự ngược đãi của bố và mẹ kế, cũng quay về ở với tôi; nó thường gây gổ cãi chửi tôi. 

Một ngôi nhà với những con người chịu tổn thương cả về tâm hồn và thể xác, sống với nhau lúc nào cũng lặng lẽ, u ám và buồn chán. Rồi số tiền tôi tích cóp mấy chục năm trời để sửa sang lại căn nhà cũ dột nát cũng bị người hàng xóm lừa vay không trả. Tất cả mọi bất hạnh cứ dồn dập ập xuống khiến bệnh tật của tôi cũng vì thế mà càng nặng thêm, tâm trí càng u uất bất mãn.

Cú sốc quá lớn: Con gái bị ung thư tử cung di căn hạch bạch huyết

Sau khi ly hôn, con gái tôi cũng dần lấy lại trạng thái thăng bằng, cố gắng đi làm để lo cho cuộc sống của hai mẹ con nó. Tuy tôi và nó thường xuyên khắc khẩu vì quan điểm sống khác nhau, và cũng bởi do tôi bị bệnh tật hành hạ, tâm lý chán nản nên mẹ con tôi ít khi tâm sự. Nhưng tôi biết nó rất thương tôi và rất khổ tâm khi để tôi phải nhìn nó bế con về. 

Tuy nó tỏ ra mạnh mẽ trước mặt tôi và mọi người nhưng tôi biết nhiều đêm nó trằn trọc ôm con mà khóc. Tôi cũng chỉ biết giúp đỡ chăm con cho nó đi làm, chứ về kinh tế thì cũng không có, vì tiền tiết kiệm bị họ lừa vay không trả. Còn bao nhiêu tiền lương hưu, tôi dồn hết để mua thuốc chữa bệnh. 

Tôi cũng hy vọng, rồi nó sẽ gặp được người đàn ông tốt để có thể yêu thương và chăm lo cho hai mẹ con nó nốt quãng đời còn lại. Vậy mà, năm 2014, khi cháu ngoại tôi được 7 tuổi, một ngày con gái tôi thất thần trở về nhà, nhìn tôi và nói không lên lời: “Mẹ ơi! Con… sắp… chết …rồi!” Rồi nó lao vào ôm chặt con trai mà khóc nức nở: “Mẹ sắp chết rồi, con ơi!”

Lúc đó, tôi không hiểu nó đang nói cái gì. Đợi nó bình tĩnh hơn rồi tôi mới nghe được rằng: “Hôm nay, con đi khám sức khỏe…. bác sĩ nói…. Con…bị … ung thư tử cung rồi….!” và nó lại khóc. Tôi chỉ nghe hai chữ “ung thư” rồi lặng đi không nghe được gì nữa.

Nó mới có 32 tuổi thôi mà! Con nó còn bé thế kia mà! Anh nó thì tàn tật, còn tôi thì bệnh tật giày vò sống không bằng chết. Giờ nó bị ung thư thì con nó biết bấu víu vào đâu (bởi đầu năm 2014, bố của cháu ngoại tôi cũng đã mất vì bị ung thư rồi). Tôi hoảng loạn không biết làm thế nào. Tôi gào khóc và nói với con “Sao không để mẹ bị ung thư thay cho con. Nếu mẹ bị ung thư thì mẹ sẽ uống luôn thuốc ngủ để giải thoát một thể!”. Sao lại bắt con gái của tôi gánh chịu khi nó còn quá trẻ như vậy hả ông Trời!

Rồi mấy ngày sau, nó cũng lấy lại tinh thần và quyết định đi chữa bệnh. Nó nói: “Dù một tia hy vọng, dù được sống thêm một ngày con cũng sẽ cố gắng, mẹ cố chăm cháu giúp con!” Thế rồi nó vay mượn, nhờ bạn bè một mình đi ra Hà Nội chữa trị. 

Thời gian đó cũng khoảng nửa năm, nó một mình đi lại chữa trị. Tôi thì chỉ biết ở nhà chăm cháu, rồi ngày đêm cầu trời Phật xót thương, chứ tôi không biết làm thế nào lúc bấy giờ. Sau này, nghe con gái kể lại là nhiều lúc nó muốn bỏ dở liệu trình chữa trị, bởi vừa đau đớn vì xạ trị hóa chất, lại vừa tốn kém. Nó còn nói rằng, nhiều lúc nhìn người ta có người thân bên cạnh chăm lo ở bệnh viện, nó lại khóc vì tủi thân cho số phận của mình, những lúc đó nó chỉ muốn chết. Nghe con gái kể lại tôi thấy xót xa và thương con vô cùng. Ước chi tôi có thể gánh chịu bệnh tật cho con. 

Con gái quyết tâm trị bệnh nhưng tình hình không mấy khả quan

Rồi đến tháng 4 năm 2015, nó cũng ra viện sau nửa năm điều trị. Về nhà nó sống như cái xác không hồn, lúc nào cũng đau đớn vì tác dụng phụ của tia xạ và hóa chất, ăn không ngon ngủ không yên. Từ đứa con gái xinh xắn, năng động, giờ nó còn có 39kg, xanh xao vàng vọt, tính nết thì cáu gắt, bực bội cả với mẹ già và con thơ. 

Rồi 3 tháng sau nó lại tiếp tục nhập viện K để truyền hàng lít máu vì bị tác dụng phụ của tia xạ làm đại trực tràng của nó bị tổn thương nghiêm trọng. Nó lại càng trở nên yếu ớt hơn. Tuy nó tỏ ra mạnh mẽ để tôi và con trai nó đỡ lo, nhưng tôi biết nó chỉ sống lay lắt đếm từng ngày mà thôi. 

Nhìn con gái sống như cái xác, con trai tàn tật, cháu ngoại thơ dại, rồi nhìn lại bản thân mình, tôi chỉ biết nuốt nước mắt vào trong. Không biết mẹ con tôi có trụ vững nổi nữa không!

Món quà may mắn diệu kỳ

Đang trong lúc tuyệt vọng nhất, thì vào dịp Tết Nguyên Đán năm 2016 tôi có đi đền Bà Chúa Kho ở Bắc Ninh và được ai đó tặng cho món quà may mắn đầu năm. Món quà đó là một bông hoa sen nhỏ rất đẹp và một phong bao có đựng một tờ giấy ghi bài chia sẻ của một cô ở Bắc Ninh đã khỏi ung thư vú và nhiều bệnh khác nhờ tập môn Pháp Luân Công (hay còn gọi là Pháp Luân Đại Pháp) ở trên mạng. 

May mắn nhận được hoa sen Chân – Thiện – Nhẫn (ảnh Minh Huệ)

Người tặng tôi món quà may mắn đó nói rằng, mang về bảo các con lên mạng tìm hiểu nhé! Tốt lắm đấy! Thấy người đó bảo khỏi được ung thư thì tôi mang về cho con gái, chứ thực ra tôi có biết lên mạng gì đâu. Khi về nhà tôi đưa cho con gái và nói: “Con xem thử xem, cô gì đó tặng mẹ, bảo là khỏi được ung thư đấy!” Tôi cũng không để ý là con gái có đọc và lên mạng xem không. 

Nhưng một tuần sau, nó bỗng nói: “Mẹ ơi! Môn Pháp Luân Công này hay thật! Con mới thử xem và tập theo mấy bài trên mạng mà thấy mấy hôm nay con đỡ mệt hơn nhiều. Ngủ cũng sâu giấc hơn rồi!”. Tôi thấy vậy thì nói: “Ừ, nếu tốt con cứ chịu khó mà tập!”. Thực ra lúc đó tôi không có tin, vì tôi và con gái cũng dùng đủ các loại thuốc Đông tây y, rồi thuốc bổ, thực phẩm chức năng, rồi tập vẩy tay Đạt Ma Dịch Cân Kinh… mà bệnh cũng không biến chuyển, chứ ở trên mạng thì tôi nghĩ làm sao có tác dụng được. 

Thế nhưng con gái tôi vẫn tìm hiểu, nó theo số điện thoại và địa chỉ ghi trong tờ giấy đó và xuống Bắc Ninh gặp cô đó, nhờ cô ấy hướng dẫn tập động tác và đặt mua giúp cuốn sách Chuyển Pháp Luân, vì mọi người nói là cần đọc cuốn sách này trước để tâm thảnh thơi hơn. Sau này tôi mới hiểu cuốn Chuyển Pháp Luân chính là cánh cửa mở ra con đường sống cho mẹ con tôi; bao nhiêu khúc mắc của tôi và con gái đều được giải đáp hết ở trong đó.

Khi có sách Chuyển Pháp Luân, con gái tôi nói là mẹ cùng đọc với con nhé. Tôi nhìn cuốn sách dày và nhiều chữ nên nói: “Mắt mẹ kém, chữ lại nhỏ mà sách dày thế đọc bao giờ hết! Thôi con cứ đọc đi cho đỡ buồn!”. Thế rồi con gái tôi miệt mài đọc sách cả ngày đêm. 

Sau một tuần thì nó đọc hết một lượt 9 bài giảng trong sách. Rồi từ đó, tôi thấy nó có nhiều thay đổi: đêm nó ngủ không còn trằn trọc thở hắt ra nữa, đến bữa ăn thấy nó ăn được ngon miệng hơn. Và điều đặc biệt là nó không còn cáu gắt, bực bội với tôi và con trai nó nữa. Nó không còn ủ dột nữa, mà tôi thấy nó đã mỉm cười và nói chuyện líu lo với con trai. 

Tôi cũng thấy đỡ buồn, dù không hiểu tại sao như vậy. Rồi hai tháng sau khi đọc sách Chuyển Pháp Luân và tập 5 bài Công pháp của môn Pháp Luân Công, nó đi khám sức khỏe định kỳ ở bệnh viện K; khi từ bệnh viện trở về nó ôm chầm lấy tôi và nói: “Mẹ ơi! Bác sĩ nói tất cả các chỉ số của con đều ổn định. Con không còn bị thiếu máu nữa!” “Con khỏi ung thư rồi!”, và nó cười hạnh phúc. Nhìn con gái mà tôi trào nước mắt. Tạ ơn Trời Phật nó đã được cứu sống!

Ngay sau đó nó nói: “Mẹ à! Nhờ đọc cuốn Chuyển Pháp Luân, mà con đã hiểu về nỗi bất hạnh của bản thân; chỉ có buông bỏ những cái xấu, sống theo Chân – Thiện – Nhẫn thì tâm mới thanh tịnh được; chăm chỉ luyện 5 bài Công pháp thì thân thể sẽ khỏe mạnh, hết bệnh tật. Giờ mẹ cũng đọc sách và tập 5 bài công Pháp cho khỏe mẹ nhé!” 

Tôi vẫn cứng đầu không tin và nói: “Thôi! Mẹ không đọc đâu, chữ nhỏ quá. Với lại nhìn con tập các động tác, tay chân mẹ lóng ngóng thấy khó lắm!”. Nhưng con gái vẫn kiên trì nói: “Vậy mẹ ngồi đây, con đọc cho mẹ một đoạn trong sách Chuyển Pháp Luân nhé!” Rồi nó đọc cho tôi nghe một phần trong bài giảng thứ tư của cuốn sách. 

Đọc xong nó nói: “Con biết mẹ luôn khổ tâm, oán hận bố, oán trách số phận; nên con đọc phần này cho mẹ nghe; để mẹ hiểu được những khổ đau bất hạnh mà mẹ con mình gặp phải là do nghiệp lực mình tạo ra từ kiếp trước; để mẹ có thể buông nhẹ tâm, đừng oán hận bố con nữa!” Tôi im lặng không nói. 

Nhưng kỳ lạ là từ tối hôm đó, sau khi nghe con gái đọc sách tôi bỗng bị đi ngoài ra máu tươi liên tục mặc dù bụng không đau. Tôi sợ quá đi mua thuốc cầm máu về định uống và bảo với con gái: “Tự nhiên mẹ đi ra máu tươi nhiều lắm, mẹ phải uống thuốc đây không chết mất; hay mẹ lại bị ung thư rồi!!!”. 

Con gái tôi mỉm cười nói: “Mẹ ơi! Mẹ nghe con đọc sách, mẹ có duyên với Đại Pháp; mẹ được Sư Phụ giúp đẩy bệnh tật ra đấy. Mẹ đừng lo! Nếu mẹ tin thì không cần uống thuốc đâu!”. Nghe con gái nói thì tự nhiên tôi tin và không lo lắng; cũng không uống thuốc nữa. Rồi hiện tượng đi ngoài ra máu cứ kéo dài 5 ngày, đến ngày thứ 6 thì dừng hẳn và cái cục cứng ở rốn của tôi cũng biến mất. 

Tôi khoe với con gái: “Hay quá, mẹ hết đi ra máu rồi, lại không còn cái cục cứng ở rốn nữa, không phải ung thư rồi!”. Con gái cười và động viên: “Mẹ thấy kỳ diệu không, vậy mẹ đọc sách và luyện công cùng con nhé!”. Lúc đó tôi bắt đầu thực sự tin vào Đại Pháp; tôi đọc sách Chuyển Pháp Luân và luyện 5 bài Công Pháp cùng với con gái.

Hai mẹ con cô Năm đang luyện bài công pháp số 5 của Pháp Luân Công

Mẹ con tôi như được tái sinh

Sau 2 tháng cùng đọc sách Chuyển Pháp Luân và kiên trì luyện 5 bài Công Pháp, tôi đã trải nghiệm được nhiều điều kỳ diệu. Bệnh mất ngủ 30 năm qua của tôi đã biến mất; tôi lên giường ngủ một mạch từ 10 giờ tối đến tận 5 giờ sáng một cách ngon lành; bệnh dạ dày biến mất; đại tràng ổn định, đại tiện dễ dàng; xương khớp của tôi không còn đau nhức; tôi không còn bị tiền đình hành hạ nữa. 

Từ một người đi không vững, giờ tôi còn có thể trèo lên cây xoài trước sân để vặt quả. Da dẻ từ chỗ xám xịt, nhăn nhúm như bà lão 80 của tôi giờ trắng hồng. Mắt tôi thì sáng ra, đọc sách không cần phải đeo kính nữa. Tôi luôn vui vẻ mỉm cười không còn cau có như xưa nữa.

Mẹ con tôi được tái sinh nhờ Phật Pháp

Con gái tôi từ 39kg giờ cháu đã tăng được 10kg; da dẻ hồng hào, khỏe mạnh. Từ khi tu luyện Đại Pháp, nó không phải đi viện một lần nào nữa. Thuốc bệnh và thuốc bổ cũng không cần uống. Nó lại trở về là đứa con gái xinh xắn, năng động thuở xưa. Cháu ngoại tôi thì ngoan ngoãn, ngày một khôn lớn, hiếu thảo. Mẹ con tôi đã được Đại Pháp ban cho một cuộc đời mới, tràn ngập niềm hạnh phúc. Đã từ lâu lắm rồi, bây giờ tôi mới lại có được cảm giác khỏe mạnh, không có bệnh tật.

Con trai tàn tật của tôi khi thấy mẹ và em gái thay đổi tâm tính và có sức khỏe tuyệt vời khi tu Đại Pháp thì cũng hiểu Đại Pháp là tốt, Chân Thiện Nhẫn là tốt; nó luôn ủng hộ mẹ và em gái tu luyện. Nó không còn gây gổ và cãi lại tôi nữa. Tinh thần của nó cũng ổn định hơn. 

Chính con trai tôi cũng được sự bảo hộ của Đại Pháp và thoát chết kỳ diệu. Hai lần bị tai nạn, xe ô tô trên đường cao tốc lao vào lật tung cái xe ba bánh và đè lên toàn thân nó; khi người đi đường giúp lật xe trở lại thì con trai tôi không bị xây xát chút nào, quả là thần kỳ. Cả gia đình tôi đều hiểu Đại Pháp và Sư Phụ đã cứu chúng tôi. Giờ con trai tôi cũng đã lấy vợ, con dâu tôi ngoan hiền hiếu thảo, chúng sống rất hạnh phúc.

Hành xử theo Chân – Thiện – Nhẫn

Từ trước, tôi và con gái vốn dĩ khắc khẩu, rồi mẹ con tôi thường sống cách biệt với hàng xóm; nhưng kể từ khi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, chúng tôi đã mở lòng với nhau và mọi người hơn. Hàng xóm ai cũng ngạc nhiên khi thấy mẹ con tôi không những khỏi bệnh tật, khỏe mạnh mà còn có thái độ sống đổi khác. 

Trước đây họ không muốn nói chuyện và gần gũi với chúng tôi, nhưng giờ hàng xóm ai cũng sang nhà và cười chào khi gặp. Chúng tôi luôn hòa nhã, nhường nhịn mọi người. Khi người hàng xóm lừa tiền của tôi và của nhiều người khác ở khu tôi ở bị bắt, mọi người đều làm đơn tố cáo, còn tôi thì không. Mọi người đều nói tôi sao ngốc thế, sao không làm đơn kiện để đòi tiền và cho họ bị tù nặng hơn. Tôi hiểu mình là người tu luyện Đại Pháp nên không còn nặng tâm về chuyện đó. 

Rồi nhà bên cạnh có lấn phần đất phía sau của mẹ con tôi, nhiều người đều nói như vậy không được, khuyên tôi xây ra để giữ đất. Tôi chỉ cười và nói: “Tôi tu Chân Thiện Nhẫn của Pháp Luân Công, nên tôi không tranh giành; ai muốn lấn thì cứ lấn, không sao cả!”. Hàng xóm dần dần cũng hiểu được mẹ con tôi tâm tính tốt hơn là do tu luyện Pháp Luân Đại Pháp và luôn hành xử theo Chân Thiện Nhẫn.

Điều may mắn nhất trong cuộc đời này của mẹ con tôi là được tu luyện Đại Pháp. Chúng tôi cũng mong tất cả mọi người đều sẽ được bình an và may mắn như mẹ con tôi. Xin hãy thử tìm hiểu về Pháp Luân Đại Pháp, đó là điều tuyệt vời nhất tôi muốn nhắn gửi cho tất cả mọi người. Nếu ai muốn tìm hiểu kỹ hơn có thể liên hệ theo số điện thoại: 0333.744.211. Mẹ con tôi luôn sẵn lòng chia sẻ.

Pháp Luân Đại Pháp (còn gọi là Pháp Luân Công) là một môn khí công tu luyện cổ truyền theo nguyên lý Chân – Thiện – Nhẫn. Thông qua việc tu sửa tâm tính và rèn luyện thân thể trong Pháp Luân Đại Pháp, những người chân chính tu luyện có thể đạt đến trạng thái khỏe mạnh, hết bệnh và thăng hoa về cảnh giới tinh thần. Để biết thêm thông tin, mời các bạn truy cập phapluan.org. Tất cả sách, nhạc luyện công và tài liệu hướng dẫn đều được cung cấp miễn phí.

Theo Nguyện Ước
Thanh Ngọc biên tập