Linh hồn có thể rời khỏi thân thể được không? Du hành xuyên thời gian không gian, để gửi tín hiệu cầu cứu? Doanh nhân giàu có của Đài Loan qua đời, không nỡ chia tay gia đình, chuyển sinh thành chú chim nhỏ để về thăm?

Chào mừng các bạn đến với Bí ẩn chưa được giải đáp! Hôm nay, chúng ta hãy nói về một vài điều kỳ lạ đã thực sự phát sinh ngày nay.

Linh hồn ly thể cầu cứu nạn

Một ngày vào năm 1828, trên một con tàu buôn đi giữa Liverpool, Anh và Canada, sĩ quan Robert Bruce nhìn thấy một người lạ ngồi trong phòng của thuyền trưởng, đang viết vào một cuốn sổ ghi chép. Đột nhiên, người đàn ông quay lại và nhìn chằm chằm vào anh với vẻ mặt nghiêm nghị, bất động.

“Ông là ai, ông muốn làm gì?” Bruce cảm thấy hoảng sợ trong tâm, vì vậy anh vội vàng chạy lên boong và báo cáo với thuyền trưởng những gì mình nhìn thấy.

“Chắc ông điên rồi, ông Bruce,” thuyền trưởng nói. “Một người lạ mặt ư? Chúng ta đã xuất hành gần 6 tuần rồi! Hãy xuống xem là ai.”

“Tôi không bao giờ tin vào ma quỷ. Nhưng, thành thật mà nói, thưa ngài, tôi không muốn một mình đi gặp nó!” Bruce nói.

Vì vậy, thuyền trưởng và Bruce cùng nhau đến phòng của thuyền trưởng. Khi mở cửa, họ chợt nhận ra không có ai bên trong. Tuy nhiên, khi họ kiểm tra bảng ghi chú, họ thấy rằng nó đã được viết vào một vài từ. Đó là: “Hãy lái về phía tây bắc”.

“Thưa ngài, có phải ngài đang trêu chọc tôi?” thuyền trưởng hỏi một cách gay gắt. Tuy nhiên, sĩ quan Bruce thề rằng anh thực sự nhìn thấy người lạ mặt đã ngồi đó viết.

Thuyền trưởng ngồi vào bàn làm việc suy nghĩ trong vài phút. Sau đó, ông nghĩ ra một cách để giám định tính xác thực. Ông lật bảng ghi chú ra mặt sau và yêu cầu Bruce viết dòng chữ “Hãy lái về phía tây bắc” trên đó. Chữ viết trên hai mặt của ghi chú là hoàn toàn khác nhau.

Có vẻ như đó không phải là trò đùa của Bruce. Vậy ai đã làm điều này? Thuyền trưởng lần lượt gọi cho thuyền phó và các tiếp viên khác và yêu cầu họ viết những dòng chữ này. Bằng cách này, ông đã kiểm tra toàn thủy thủ đoàn. Tuy nhiên, không có chữ viết tay nào giống chữ viết trên bảng ghi chú.

Có người lạ trốn theo tàu không? Kết quả là tất cả các thành viên thủy thủ đoàn, từ mũi tàu đến đuôi tàu, đã tìm kiếm kỹ lưỡng toàn bộ con tàu, nhưng không có một chút manh mối nào. Thuyền trưởng cuối cùng hỏi, “Ông Bruce, làm thế nào để ông lý giải tất cả những điều này?”

“Tôi không thể nói gì, thưa ngài. Tôi nhìn thấy người đàn ông đó đang viết, còn ngài đã nhìn thấy chữ viết của ông ta, chắc chắn có điều kỳ lạ trong đó,” Bruce nói.

Vì lúc đó hướng gió tốt, đi vòng về hướng Tây Bắc sẽ chỉ mất vài giờ nữa, nên thuyền trưởng ra lệnh bẻ lái về hướng Tây Bắc để xem chuyện gì sẽ xảy ra. Sau khoảng ba giờ hành trình, trạm kiểm tra báo rằng phía trước có một tảng băng, và có một con tàu ở gần tảng băng. Khi đến gần hơn, thuyền trưởng nhìn thấy con tàu qua kính viễn vọng, và có rất nhiều người trên đó.

Trên thực tế, đó là một con tàu đang gặp nạn, đã bị đông kết chắc chắn trên một tảng băng. Ông đã gửi một số thuyền nhỏ để giải cứu những người sống sót. Khi chiếc thuyền cứu sinh thứ ba quay trở lại và những hành khách trên đó đang lên mạn tàu, sĩ quan Bruce đã rất ngạc nhiên khi phát hiện ra trong số họ là người đàn ông mà anh đã nhìn thấy trong khoang thuyền trưởng vài giờ trước!

Khi Bruce nói với thuyền trưởng về điều này, thuyền trưởng nói: “Thành thật mà nói, Bruce, chuyện này càng ngày càng kỳ lạ. Chúng ta hãy đi gặp người đàn ông này.”

Theo yêu cầu của thuyền trưởng, người đàn ông viết dòng chữ “Hãy lái xe về hướng Tây Bắc” vào mặt trống của bảng ghi chú. Khi lật tờ giấy ghi chú ra, ông ta cũng như những người khác ngạc nhiên khi thấy mặt kia từng chữ từng chữ đều giống hệt nhau.

Ông ta lật đi lật lại tờ ghi chú, “Tôi chỉ viết một mặt, còn ai viết mặt còn lại?” ông ta hoàn toàn không nhớ điều đã khiến Bruce sợ hãi. Tuy nhiên, ông ta nhớ ra một điều có thể liên quan đến việc này: Buổi trưa hôm đó, ông đã ngủ thiếp đi một cách ngon lành vì kiệt sức. Sau khi tỉnh dậy ông nói, ông mơ thấy mình lên một con tàu khác đến giải cứu họ.

Thuyền trưởng của con tàu bị nạn đã chứng thực lời kể của vị khách, ông nói: “Ông ấy nói với chúng tôi về diện mạo và trang thiết bị của con tàu. Điều khiến chúng tôi ngạc nhiên là con tàu của ông đã xuất hiện, đúng như những gì ông ấy mô tả”.

Câu chuyện này được xuất bản vào năm 1860 trong tác phẩm “Đi vào biên duyên của thế giới tâm linh” được viết bởi Robert NS. Owen. Người bạn thân của sĩ quan Bruce, đại úy Clark nói với tác giả, mô tả Bruce là “người chân thành và thẳng thắn nhất mà mình từng thấy trong đời”. Ông nói với Owen: “Tôi dùng cuộc sống của mình để đảm bảo rằng cậu ấy không nói dối”.

Câu chuyện này thật quá phi thường, linh hồn không chỉ có thể ly thể hiện hình, mà nó còn lưu lại một dòng chữ viết tay với thông tin chuẩn xác trên một con tàu xa xôi. Tấm bảng ghi chú và chữ viết trên đó là bằng chứng khó có thể chối cãi.

Linh hồn phụ cầm điểu

Điều chúng tôi muốn giới thiệu với các bạn bây giờ là một sự kiện có thật mang màu sắc còn kỳ ảo hơn. Nó diễn ra tại Cao Hùng, Đài Loan. Đó là một sự kiện gây xúc động mạnh vào thời điểm đó. Một phóng viên của tờ “Tin tức Cao Hùng” cũng đã đặc biệt thực hiện một cuộc phỏng vấn và đưa tin.

Có một doanh nhân giàu có ở Cao Hùng điều hành một doanh nghiệp nhôm, tên là Âu Yên Châu. Năm 1968, Âu Yên Châu 47 tuổi được điều trị tại Đài Bắc vì bệnh ung thư phổi. Một ngày nọ, Tiền Mộng Minh, một người bạn cũ mà ông đã gắn bó hơn 20 năm, chủ sở hữu của công ty “Lão Đại Phòng”, có một giấc mơ kỳ lạ. Ông mơ thấy Âu Yên Châu đã từ Đài Bắc trở về quê hương của ông, trên đường Ngũ Phúc 4 ở Cao Hùng.

Sau khi Tiền Mộng Minh tỉnh lại, trong lòng cảm thấy có chút kỳ quái, nên định gọi điện thoại đường dài đến Đài Bắc, hỏi xem đã xảy ra chuyện gì. Không ngờ, một cuộc gọi đường dài từ Đài Bắc đã đến và nói với ông rằng Âu Yên Châu đã mất vì bệnh vào sáng sớm hôm đó. Đặt điện thoại xuống, Tiền Mộng Minh trong tâm cảm thấy rất bi thương, ông nghĩ đến giấc mộng lúc sáng sớm của mình; chẳng phải Âu Yên Châu đã báo mộng cho ông sao?

Tuy nhiên, một điều bất thường hơn đã phát sinh. Vào ngày 21/12, tức là ngày thứ bảy sau cái chết của  Âu Yên Châu, dân gian thường được gọi là ngày “đầu thất”, Âu Yên Châu đã đến – một con chim vàng tuyệt đẹp với mỏ nhọn, chân thon, thân có bộ lông màu xanh lá cây sẫm và vàng. Đây là một chú chim chích nho nhỏ, có lẽ dài chưa đến 15 cm.

Chú chim nhỏ này lần đầu tiên xuất hiện trước cửa nhà của vợ chồng Trang Anh Kiệt, anh vợ của Âu Yên Châu. Sáng sớm, nó dùng mỏ gõ cửa một lúc, và sau đó gọi chíu chít không ngừng. Cô giúp việc của Trang gia cản nó, nhưng chú chim không chịu rời đi. Cô giúp việc khó chịu, nói “Ghét quá!”, và đóng cửa lại.

Sau khi Trang Anh Kiệt thức dậy vào buổi sáng, cô giúp việc nói với ông rằng một con chim đã gõ cửa, nhưng ông không để tâm. Sau bữa sáng, ông liền vội vã đến chỗ em gái để lo tang lễ cho anh rể Âu Yên Châu. Tuy nhiên, khi vừa bước vào cửa nhà Âu, ông đã nhìn thấy thứ gì đó. Mọi người đoán xem nào?

Đúng, đó là một chú chim chích vàng, nó nằm ngoan ngoãn trên bàn văn phòng của Âu Yên Châu. Khi chú chim nhìn thấy Trang Anh Kiệt, nó không hề sợ, không những không bay đi mà còn giương đôi mắt tròn nhỏ nhìn ông chằm chằm. Trang Anh Kiệt đột nhiên nhớ ra những gì người giúp việc đã nói lúc sáng, và ngay lập tức gọi điện hỏi cô ấy. “Đúng, chính là nó!” cô giúp việc nhìn thoáng qua, khẳng định chính là con chim này đã gõ cửa vào buổi sáng. Trang Anh Kiệt lúc này mới cảm thấy trong tâm có chút linh cảm, thầm nghĩ, liệu đây có phải là linh hồn của anh rể đã hóa thành chim vàng anh không, hay mang về nhà xem?

Lúc này cả nhà họ Âu mới thức dậy; khi đi xuống nhà ai cũng ngạc nhiên khi nhìn thấy chú chim này. Sau khi chú chim nhỏ ở trên bàn một lúc, nó đã nhảy xuống đất. Sau đó, giống như một người đi bộ, nó nhảy từng bước, từng bước đi lên cầu thang. Tất cả những người có mặt đều nín thở theo sau chú chim để xem nó sẽ làm gì.

Trên tầng hai của nhà họ Âu, có một phòng khách và hai phòng ngủ, một trong số đó là phòng ngủ của Âu Yên Châu. Sau khi chú chim nhỏ lên lầu hai, nó đi vòng vòng trong phòng khách, sau đó vào phòng ngủ của Âu Yên Châu, nhảy lên chiếc giường lớn mà Âu Yên Châu đã ngủ trước khi qua đời, ngồi xuống ở đó và lặng đi, không kêu một tiếng.

Một lúc sau, chú chim đứng lên. Nó vỗ cánh bay về phía khung tranh treo trên tường phía bên phải chiếc giường lớn. Trong khung là bức chân dung màu của Trang Tú Cầm, vợ của Âu Yên Châu. Chú chim mổ vài nhát vào khung hình, rồi bay sang chiếc tủ kính lớn cạnh giường. Trong tủ kính có khung ảnh của năm người con gái và hai người con trai của Âu Yên Châu, chú chim dường như ngắm nhìn từng người từng người trong ảnh. Hành vi kỳ lạ của chú chim khiến mọi người chỉ biết nhìn nhau và thảng thốt trong tâm.

Cùng ngày hôm đó, Hoàng Bỉnh Nam, một người bạn khác của Âu Yên Châu, chủ của khách sạn “Great Jingxi Hotel”, cũng đến nhà của họ Âu. Sau khi chứng kiến tất cả những điều này, ông lập tức làm một việc và khiến mọi người tin rằng chú chim vàng này chính là hóa thân của Âu Yên Châu.

Hoàng Bỉnh Nam duỗi ngón trỏ của bàn tay phải ra và nói với chú chim nhỏ: “Lão nhị! Nếu đúng là ông quay lại, ông hãy nhảy lên ngón tay tôi!”. “Lão Nhị” là biệt danh của Âu Yên Châu khi còn sống.

Thật kỳ lạ, ngay sau khi giọng nói của ông vừa dứt, chú chim nhỏ đã thực sự nhảy lên, vô tư đáp xuống ngón trỏ đó. Hoàng Bỉnh Nam sững sờ hồi lâu sau mới tỉnh táo lại, không ngừng vuốt ve lông chim, liên tục nói: “Tốt! Tốt! Tốt!”

Có những việc thậm chí còn kỳ dị hơn. Vào bữa trưa ngày hôm đó, chú chim nhỏ đã tự mình bay đến phòng ăn và đáp xuống chiếc ghế mà Âu Yên Châu từng ngồi khi còn sống. Âu Yên Châu trong đời yêu nhất cậu con trai út của mình, Âu Chính Minh, lúc đó mới 12 tuổi. Và chú chim bất ngờ gắp một miếng thịt đặt lên đĩa của Âu Chính Minh và ngắm nhìn cậu ăn. Âu Chính Minh sau đó nói với các phóng viên: “Lúc đầu, cháu hơi sợ hãi. Nhưng sau đó, cháu vẫn ăn miếng thịt đó!” Cậu cũng kể lại: “Khi cháu đang nghĩ có nên ăn hay không, chú chim nhìn chằm chằm vào cháu, như thể cầu xin vậy.”

Bằng cách này, chú chim không được mời này đã ở một tuần với gia đình Âu, sau đó bay đi và không bao giờ quay trở lại.

Người chồng chết hóa thành con vẹt

Thật trùng hợp, những câu chuyện như vậy cũng đã xuất hiện ở phương Tây. Nhà nhân chủng học nổi tiếng, Tiến sĩ Mario đã từng nghiên cứu về một trường hợp kỳ lạ liên quan đến “sinh tử luân hồi”. Vụ việc cũng được đăng trên tạp chí “Weekly World News” của Mỹ.

France Speck là một nữ giáo sư đại học ở Thụy Sĩ. Chồng cô, Emil Speck, qua đời vì một cơn đau tim ở tuổi 49. Sáu tuần sau, France đã đặt mua một con vẹt qua đường bưu điện. Khi nhận được con vẹt, cô đã phát hiện ra rằng con vẹt này được sinh ra vào ngày Emil chồng cô qua đời. Và, dần dần, chú vẹt này ngày càng ít cư xử như một con vẹt bình thường.

Khi France Speck đặt tên cho con vẹt, cô ấy định gọi nó là Jevis và dạy nó nói tên. Nhưng nó không nghe mà hét lên: Emil, Emil… Có thể một số bạn bè sẽ nói, có phải France Speck đã nhớ chồng và luôn gọi tên anh ấy, và chú vẹt thông minh đã học được từ đó? Tuy nhiên, Speck cho biết từ khi con vẹt đến nhà cô, cô chưa một lần nhắc đến tên chồng.

Điều gây tò mò hơn nữa là sau một thời gian, chú vẹt bắt đầu cư xử ngày càng giống người chồng quá cố của cô. Khi biết được nhiều điều hơn, nó thậm chí còn kể về cuộc sống hôn nhân trước đây của họ và biết rằng họ đã kết hôn vào ngày 25/5.

Một chuyên gia nghiên cứu về các hiện tượng siêu nhiên, ông Kistub, ban đầu nghi hoặc, không biết liệu điều đó có đúng không. Ông nói: “Lúc đầu tôi nghĩ rằng tiến sĩ Speck chắc đã cố tình dạy con vẹt của cô ấy làm điều này; nhưng sau khi tôi đích thân hỏi con chim, tôi không còn nghi ngờ rằng đó chính là hóa thân của chồng cô ấy, Emil. Sự việc của Emil được nhiều người biết đến. Ngoài bản thân anh ấy ra, không có cách lý giải nào khác.”

Về bí ẩn linh hồn, nhiều nhà khoa học ở Trung Quốc và phương Tây đã dày công nghiên cứu, chẳng hạn như thực nghiệm khoa học của tiến sĩ người Anh Sam Parnia mà chúng tôi đã giới thiệu với các bạn trước đây. Ngoài ra, tiến sĩ Harvard, bác sĩ ngoại khoa thần kinh Eben Alexander với tác phẩm “Bằng chứng về sự tồn tại của Thiên đường”, bạn có thể tìm hiểu nếu quan tâm.

Theo Epoch Times, Hương Thảo biên dịch