Minh thái tổ Chu Nguyên Chương (1328 -1398), có một lần cải trang đi tuần đến một vùng nông thôn. Thường ngày đã quen với việc “hô phong hoán vũ”, nên khi cải trang cảm thấy không quen. Đúng lúc ông vừa nóng vừa khát, lại gặp được một vị nông phu dâng lên một chén trà, Minh thái tổ như uống được rượu ngon, sau khi trở về, lập tức sai người đến nhà nông phu, phong cho ông một chức quan. Một vị tú tài thi rớt biết được chuyện này, trong tâm cảm thấy rất bất bình, liền viết vài dòng lên trước miếu: “Thập niên hàn song khổ, bất cập nhất bôi trà.” (Tạm dịch: “Mười năm gian khổ học tập, không bằng một chén trà”).

Mấy năm sau, Chu Nguyên Chương lại một lần nữa đi tuần đến đó, ông nhìn thấy câu này, sau khi biết rõ ngọn nguồn đầu đuôi, liền viết lên bên cạnh câu đó hai hàng chữ: “Tha tài bất như nhĩ, nhĩ mệnh bất như tha.” (Tạm dịch: “Tài hắn không bằng ngươi, mệnh ngươi không bằng hắn”)

Trong cuộc sống có rất nhiều sự tình, thoạt nhìn cho rằng không công bằng, quyền lực, giàu sang hay nghèo khổ, thông minh hay ngu đần, đẹp hay xấu, cơ hội hay vận hạn… giữa người với người là không thể công bằng, đây cũng là một trong những hiện tượng của thế gian được tiết lộ ra, việc yêu cầu mọi người được bình đẳng ngang nhau là điều không thể. Nhưng theo nguyên lý “tự nghiệp tự thụ” (ý là: mình làm mình hưởng) mà xét thì, giàu sang biến thành nghèo khó, nghèo khó biến thành giàu sang là không ngừng phát sinh. Cho nên, trong duyên phận nghiệp báo, số phận của con người vẫn là có công bằng tuyệt đối, vì thế không cần phải oán trách công bằng hay không công bằng!

Một số người không hiểu Phật Pháp, vừa nghe nói đến nhân quả, nghiệp báo liền gạt bỏ cho rằng đó là mê tín.

Quan niệm về nhân quả cũng không phải quan niệm về số mệnh, quan niệm về số mệnh cho rằng: hết thảy được mất, thành bại là do Thần nắm giữ, những cố gắng của con người đều chỉ là vô dụng, mà quan niệm về nhân quả lại cho rằng: tất cả quả báo hay thiện ác đều là do bản thân mình gây ra.

Quan niệm về nhân quả: tất cả quả báo hay thiện ác đều là do bản thân mình gây ra. (Ảnh: internet)
Quan niệm về nhân quả: tất cả quả báo hay thiện ác đều là do bản thân mình gây ra. (Ảnh: internet)

Trong “Tam thế nhân quả kinh” (kinh nhân quả ba đời) có viết:

“Kiếp này được làm quan vì sao? Vì kiếp trước đã dùng vàng trang điểm thân tượng Phật”.

Kiếp trước đã tu luyện nên kiếp này được hưởng thụ, mặc áo bào tím, đai vàng đến trước bàn thờ Phật cầu nguyện.

Dùng vàng trang điểm Phật, làm đẹp chính mình, áo quần che thân Phật và che thân mình.

Chớ nói làm quan đều dễ dàng, kiếp trước không tu thì chức quan đó ở đâu mà đến?

“Được cưỡi ngựa ngồi kiệu vì sao? Vì kiếp trước sửa cầu, tu bổ đường cho người.
Được mặc quần tơ áo lụa là vì sao? Vì kiếp trước tặng quần áo cho người nghèo.

Có ăn có mặc là do đâu? Vì kiếp trước mang cơm, trà bố thí cho người nghèo. 
Không có cái ăn, cái mặc vì sao? Vì kiếp trước keo kiệt không cho ai một xu, một hào.

Có nhà cao tầng ở vì sao? Vì kiếp trước cung cấp cơm gạo cho chùa hay am thờ Phật.
Phúc lộc đều đủ vì sao? Vì kiếp trước xây đình xây chùa.

Tướng mạo đoan trang vì sao? Vì kiếp trước dâng hoa quả cúng Phật.”

Có người vừa ra đời đã ngụ ở đô thị phồn hoa, hưởng thụ cuộc sống văn minh, giàu sang phú quý. Nhưng mà, có người cả một đời, đều ở nơi rừng núi hoang vu, làm việc kiếm sống nơi hẻo lánh, tháng ngày nghèo khổ, đây không phải là do số mệnh không công bằng, mà là nhân duyên quả báo khác nhau.

Vì vậy, đừng oán trách trời cao đối đãi với mình không công bằng, hết thảy nhân duyên là đều có lý do!

Theo secretchina

Mai Trà biên dịch

Xem thêm: