Buổi sáng nay có gì khác lạ
Trời trong xanh nắng vàng rực rỡ
Gió mơn man thủ thỉ bao điều
Bát ngát sân trường dàn hợp xướng ve kêu

Phượng cuống quýt đơm từng chùm hoa lửa
Bằng lăng tím xốn xang niềm thương nhớ.
Thoáng đấy thôi mà đã bao năm
Ngày ấy các em tươi trẻ trong ngần
Giờ văn học dân gian cô trò cùng mê mải.

 

Phượng cuống quýt đơm từng chùm hoa lửa. (Ảnh: Pinterest)

Đã có một thời để ta cùng nhớ mãi
Vẫn còn đây khúc hát dân ca
Bồi hồi thiết tha như tiếng mẹ quê nhà
Ta đã hóa thân thành những Sơn Tinh, Công chúa

Vừa giận vừa thương Mỵ Châu, Trọng Thủy
Vừa muốn làm chàng dũng sỹ Thạch Sanh
Lại cứ muốn thành cô Tấm hiền lành
Muốn có phép màu, có đôi hài vạn dặm.

Đã có một thời để ta cùng nhớ mãi. Vẫn còn đây khúc hát dân ca. (Ảnh: Thoibao.today)

Cứ muốn cất lên những “Lời có cánh”
Muốn thành khổng lồ dẹp hết bất công
Ta đã nuôi những giấc mơ xanh, đẹp đến lạ lùng
Cô trò bên nhau dưới vòm trời cổ tích.

Lung linh… lung linh…. diệu kì dịu mát
Các em trưởng thành khôn lớn từng giờ
Dẫu không còn trẻ dại ngây thơ
Vẫn là lũ trò yêu, trong lòng cô… bé bỏng.

Đàn chim thân yêu đã đủ lông đủ cánh
Giã biệt giảng đường chững chạc bước vào đời
Tạm biệt mái trường, chào phượng đỏ, tuổi thơ ơi!
Cuốn sách cuộc đời đã lật sang trang mới.

 

Tạm biệt mái trường, chào phượng đỏ, tuổi thơ ơi! (Ảnh: YouTube )

Cô nhớ các em! Từng trò yêu nhớ lắm.
Xa trường, sống thật tốt nghe em
Gửi các em trăm mến ngàn thương
Mãi nhớ những tháng năm, dưới mái trường

Dành một chút thôi! Niềm lưu luyến
Cho thầy cô, cho bè bạn thân quen
Cùng giữ vòm trời cổ tích mãi mãi xanh.
Hãy sống hết mình,

Sống đẹp, sống nghĩa tình,
Các em yêu quý nhé!

Ai chẳng đã qua một thời thơ trẻ. Từng đi qua những năm tháng học trò. (Ảnh: Wikipedia.org)

Ai chẳng đã qua một thời thơ trẻ
Từng đi qua những năm tháng học trò
Có hay chăng từ bé dại ngây thơ
Chồi khôn lớn mọc lên từ ngày ấy.

Ánh Tuyết

Tiểu mục Văn thơ là bức ký họa thơ ca, tản văn, âm nhạc mà chuyên mục Văn hóa – Nghệ thuật Thời báo Đại Kỷ Nguyên muốn dành tặng cho độc giả, để tìm về với nơi thuần khiết sâu thẳm nhất của chính mình, như một nốt lặng trầm quý giá trong bản nhạc cuộc sống thường nhật ồn ào, sôi động.