Có một ngăn kéo tủ đã cũ được mẹ khóa cẩn thận và luôn mang chìa khóa bên mình. Không một ai trong nhà biết mẹ cất giấu bảo bối gì ở bên trong. Cho đến một ngày tất cả chúng tôi đều bàng hoàng xúc động khi nhận được giá trị đích thực sâu sắc mà mẹ tôi gửi gắm.

Sau khi mẹ qua đời, chị gái tôi đã mở ngăn kéo bí mật. Cả sáu anh chị em chúng tôi đều sững sờ vì bên trong không có một đồng tiền tiết kiệm nào, cũng không có vàng bạc châu báu, chỉ có một cuốn sổ nhỏ. Ba trang giấy đầu tiên ghi ngày sinh chính xác của từng anh chị em chúng tôi. Cuốn sách được cất đặt cẩn thận, mẹ coi đó như bảo vật của mình.

Mẹ vẫn thường nói với chúng tôi, các con là tài sản lớn nhất của mẹ. Mẹ đã dùng toàn bộ tâm huyết của mình để dạy bảo chúng tôi làm người yêu lao động, hiểu được sự sẻ chia, chịu trách nhiệm và lạc quan là điều quý giá nhất trong kiếp sống đời người.

Gia đình tôi có sáu anh chị em, tôi là con út trong nhà. Khi còn nhỏ, tôi nhớ mỗi lần mẹ mua kem, mẹ chỉ mua sáu que và không bao giờ mua cho bản thân. Nhưng mỗi lần ăn kem, mẹ luôn bảo: “Cho mẹ cắn một miếng”. Tôi là người để mẹ cắn miếng kem sau cùng. Mỗi lần như thế, tôi lại hy vọng mẹ cắn miếng nhỏ hoặc không cắn nữa, nhưng mẹ đều cắn miếng kem của tôi to nhất. Lúc đó, tôi tỏ ra không vui chút nào nhưng dần dần cũng thành quen. Sau này, mỗi khi có đồ ăn ngon tôi liền nghĩ đến mẹ. Tôi nhớ cảm giác khi mẹ cắn vào que kem của tôi ngày trước, và dường như… giờ đây thứ gì không được mẹ cắn một miếng thì thứ đó không còn ngon nữa.

Trước khi qua đời, mẹ ao ước được ăn hai thứ, một là bánh đậu xanh Hải Dương, hai là quả hồng chín mọng. Tôi đã đi một vòng khắp thành phố để mua về bánh đậu xanh chính hãng mà mẹ yêu thích từ khi bà còn nhỏ. Tôi đưa đến bệnh viện, mẹ ăn xong liền nói: “Bánh đậu xanh ngon thật!”. Nghe lời mẹ nói, tôi cảm thấy rất vui giống như hoàn thành một trách nhiệm. Nhưng tìm mua hồng thì không dễ, chị gái tôi bất đắc dĩ mua hai quả cam để mẹ ăn. Mẹ bảo rằng: “Năm nay, quả hồng không còn vị ngọt nữa rồi” làm tôi nín lặng.

Sáng hôm sau, tôi có việc đến nhà Tổng biên tập tòa soạn, bất ngờ vợ ông mới từ Sơn La về mua được một ít trái hồng tươi. Tôi vô cùng vui mừng xin được 6 quả, chạy vội tới bệnh viện đưa cho mẹ. Đến nơi, tôi vội nói: “Mẹ ơi, quả hồng! Thật sự là quả hồng đó mẹ!” Mẹ ăn hết hai quả liền gật đầu nói: “Đây đúng là hương vị của quả hồng rồi!” Lúc này, nước mắt của tôi tự nhiên chảy xuống. Ba ngày sau, mẹ qua đời. Trong tâm tôi không còn thấy tiếc nuối gì nữa. Cuối cùng mẹ cũng đã được ăn những món bà yêu thích trước khi qua đời.

Cho tới bây giờ tôi mới hiểu được ý nghĩa của hành động xin “cắn kem” của mẹ. Mẹ có thể mua cho mình một cây kem nhưng bà không làm vậy, mà muốn dạy chúng tôi một bài học. Đó là học cách sẻ chia, là học cách nghĩ đến người khác.

Vào ngày mở hội liên hoan trường của con trai tôi, cô giáo chia cho mỗi em học sinh hai phần kẹo chocolate khi kết thúc tiết mục biểu diễn. Con tôi đã cầm một thanh kẹo giơ lên tìm mẹ. Khi nhìn thấy tôi, cháu liền chạy tới nói: “Mẹ ơi, phần mẹ một miếng.” Tôi nói: “Ừ, cảm ơn con” rồi há miệng ngậm miếng kẹo bé đưa. Tôi vừa nhai kẹo vừa tấm tắc khen: “Kẹo ngon, ngon lắm!” và thằng bé cười vui vẻ bước về chỗ ngồi.

Một phụ huynh khác ngồi bên cạnh nhìn tôi với nét mặt đầy thán phục nói: “Con chị ngoan quá. Con trai của tôi một mình ăn hai miếng mà không thèm nhìn mẹ nó.” “Đó là truyền thống gia đình tôi, từ bé mẹ tôi đã dạy chúng tôi biết chia sẻ.”- tôi vừa nói vừa cười với cô ấy.

Một ngày tôi phải tăng ca ở tòa soạn báo, con tôi gọi điện tới: “Mẹ ơi, hôm nay mẹ có về sớm được không ạ? Con có bất ngờ cho mẹ này!”. “Thật sao? Hay quá! Mẹ sẽ cố gắng về sớm” Tôi thuận miệng hứa với con như thế. Nhưng vì tòa soạn đưa bài cho nhà in đã xảy ra vấn đề, nên hôm ấy tôi trở về nhà khi đêm đã muộn và con đã say giấc.

Mẹ tôi vừa nhìn thấy tôi đã vội nói: “Thằng bé không phí công khi bị đứt tay ngày hôm nay. Hai ông cháu học làm món dưa chuột xào tôm nõn, không tệ lắm đâu. Lúc xào xong, nó đã vội gọi cho con về ăn, nhưng con không về. Thằng bé hơi buồn nhưng vẫn phần mẹ những con tôm to và ăn hết phần tôm nhỏ.” Không kìm được cảm xúc, nước mắt tôi rưng rưng trong khi ăn món tôm xào con trai nấu. Có lẽ đó là món tôm ngon nhất trên thế giới này…

Mẹ tôi đã ra đi với một nụ cười mãn nguyện. Mặc dù mẹ không để lại một đồng tiền nào cho anh em chúng tôi, nhưng mẹ lại để lại một thứ quý giá hơn nhiều so với tiền bạc. Mẹ đã dạy chúng tôi cách để làm người, cách sống như thế nào và giúp tôi hiểu được hạnh phúc bắt đầu từ sự sẻ chia.

San San

Xem thêm: