Cuộc đời thanh đạm cũng là hưởng thụ, hưởng thụ sự yên tĩnh thong dong. Ung dung tự tại, mà lại chứa đựng trí tuệ vô cùng vô tận. Chỉ 6 chữ dưới đây đã tiết lộ cho chúng ta rất nhiều điều.

4. Thiện

Người lương thiện được dài lâu

Làm việc thiện cho người, suy cho cùng chính là làm việc thiện cho mình.

***

Có một người nông dân trồng ngô, hàng năm ông đều thu hoạch được rất nhiều ngô, ông cho rằng hạt giống của ông rất tốt nên đã chia sẻ cho những người nông dân khác.

Có người hỏi ông tại sao tốt bụng hào phóng như vậy?

Ông nói: “Tôi đối xử tốt với người khác, thực ra cũng chính là đối xử tốt với chính mình. Gió thổi phấn hoa sẽ bay khắp nơi, nếu hàng xóm gieo trồng hạt giống kém chất lượng, thì quá trình thụ phấn sẽ ảnh hưởng đến chất lượng ngô của tôi. Vì thế tôi rất vui khi được cùng các bạn nông dân của mình gieo trồng cùng một loại hạt giống chất lượng cao”.

***

Chỉ có tâm địa thuần khiết, đối với người khác không có ác ý, thì mới có thể bảo trì được cái tâm thiện lương. Tâm thiện thì lời nói cử chỉ cũng thiện, mới khiến thân tâm thu được lợi ích, cuối cùng đắc được thiện báo.

Thế nên cứ vui vẻ đối xử tốt với cuộc sống, thiện đãi người khác, thiện đãi bản thân mình. Cứ mỉm cười dụng tâm sống tốt mỗi ngày, có lẽ đó chính là ý nghĩa đích thực của cuộc sống.

 Thiện
Cứ vui vẻ đối xử tốt với cuộc sống, thiện đãi người khác cũng là thiện đãi bản thân mình. (Ảnh minh họa từ youtube)

5. Ngộ

Phồn hoa ngắm mãi cũng thành hư không

Phồn hoa nơi nhân thế chỉ là hiện tượng bề ngoài, hết thảy rồi sẽ đi vào tịch mịch hư không.

***

Lã Động Tân, một trong tám vị Tiên bất tử của Đạo gia. Từ nhỏ ông đã nổi tiếng thông minh, giỏi thơ phú. Một năm, ông đến Tràng An ứng thí, gặp một vị đạo sỹ phong thái phi phàm thoát tục đang đề thơ trên tường.

Vị đạo sỹ này là Hán Chung Ly, một trong ba người đứng đầu Bát Tiên. Nhìn thấy căn cơ tu Đạo của Lã Động Tân, Chung Ly mời ông cùng về quán trọ đàm đạo.

Ở quán trọ, khi Chung Ly đang nấu cháo kê vàng, Lã Động Tân ngủ thiếp đi và thấy một giấc mơ. Trong giấc mơ, 18 năm đã trôi qua, Lã Động Tân thi đỗ với điểm số cao nhất, làm quan to trong triều, và trở thành Thừa tướng. Ông kết hôn, có con cháu và người hầu kẻ hạ, nhưng một biến cố lớn xảy ra đến với ông. Ông bị phản bội và mất hết mọi thứ, bao gồm cả thân quyến và gia sản, phải lang thang trong nghèo khổ và cô đơn. Tiếc nuối đời mình, Lã Động Tân bừng tỉnh giấc. Nồi cháo kê vẫn chưa nấu xong.

***

Bình thản nhẹ nhàng đối đãi với được mất, lặng lẽ ngắm trông hết phồn hoa, đối diện với hồng trần huyên náo bằng tâm thái tự tại thoát tục, đó cũng là lĩnh ngộ. Trải qua quãng thời gian ma luyện cái tâm chốn hồng trần, sau khi quay người sẽ càng thong dong tự tại, nhẹ nhàng, thanh đạm đối diện với hết thảy, nắm bắt hết thảy, cuộc đời có bước tiến nhảy vọt về chất.

Ngộ
Bình thản nhẹ nhàng đối đãi với được mất, đối diện với hồng trần huyên náo bằng tâm thái tự tại thoát tục, đó cũng là lĩnh ngộ. (Ảnh: secretchina.com)

6. Lạc

Một nụ cười mười năm trẻ lại

Dẫu giàu dẫu nghèo cứ vui tươi, kẻ không biết cười đích thị ngu si. Người biết cười lúc gian nan có thể hóa nguy thành an.

***

Sau khi bị Chu Du dùng hỏa công thiêu cháy đoàn chiến thuyền, tiêu diệt mấy chục vạn quân, Tào Tháo dẫn tàn quân tháo chạy tán loạn. Vừa mới chạy được một đoạn đường, Tào Tháo thấy Lã Mông xuất hiện; Trương Liêu xông ra đánh chặn; nhờ đó Tào Tháo mới thoát hiểm. Tào Tháo cùng đoàn tùy tùng chạy được một quãng lại gặp Lăng Thống chặn đường. May thay có Từ Hoảng kịp thời chạy tới đánh giải vây. Tôn Quyền lại sai Lục Tốn nổi lửa và cho một toán quân đánh thốc tới. Tào Tháo vội vã chạy sang lối Di Lăng, gặp Trương Cáp vừa thua trận chạy tới. Tào Tháo nhìn ánh lửa xa xa hỏi:

–  Đây là nơi nào?

Quân sĩ thưa:

– Phía Tây là rừng Ô Lâm, phía Bắc là Nghị Độ.

Tào Tháo ngồi trên lưng ngựa, ngửa mặt lên trời cười không dứt, ông nói:

– Ta không cười người khác, ta chỉ cười Chu Du là kẻ vô mưu, Gia Cát Lượng là người thiểu trí. Nếu ta dùng binh, ta sẽ cho một đội binh mã mai phục nơi đây thì có mà chạy đằng Trời.

Vừa dứt lời, bỗng nhiên chiêng trống nổi lên, danh tướng Triệu Vân của Lưu Bị xuất hiện:

– Ta là Triệu Tử Long. Ta chờ nhà ngươi ở đây đã lâu!

Từ Hoảng và Trương Cáp xông lên nghênh chiến để Tào Tháo chạy. Ông thoát nạn khi trời hừng sáng và mưa bắt đầu nặng hạt.

Chạy được một quãng,Tào Tháo hỏi:

– Đây là đâu?

Quân sĩ thưa:

– Một lối đi Nam Di Lăng có đường lớn, một lối đi Bắc Di Lăng có đường nhỏ.

Tào Tháo ra lệnh đi về hướng Nam Di Lăng.

Tới cửa khẩu Hồ Lô, quân sĩ chết dọc đường rất nhiều, Tào Tháo ra lệnh dừng quân. Cơn mưa mùa đông đã tạnh, quân Tào chuẩn bị nấu cơm. Tào Tháo ngồi dưới gốc cây bất giác cười lớn. Các tướng hỏi:

– Đêm hôm qua Thừa Tướng cười thì có Triệu Tử Long xuất hiện, còn bây giờ Thừa Tướng cười là ý gì?

– Ta nghĩ Gia Cát Lượng và Chu Du, mưu trí chưa đủ. Nếu ta là địch, ta đã cho một đạo quân mai phục nơi đây; kết qủa không đánh cũng thắng!

Lạc
Trong hoàn cảnh thảm hại nhưng Tào Tháo vẫn thản nhiên cười lớn. (Ảnh từ youtube)

Tào Tháo vừa dứt lời, đội quân phục kích của Trương Dực Đức reo hò vang dội một góc trời. Có tiếng thét lớn:

– Tào Tháo chớ chạy!

Nhìn ra thấy Trương Phi, Tào Tháo thực sự sợ hãi, mất hết tinh thần và sinh lực. Hứa Chử vội nhảy lên ngựa không yên xông ra đánh. Tào Tháo thừa cơ hội thoát khỏi quân truy kích.

Đang chạy có tiếng quân báo:

– Trước mặt có 2 đường: đường lớn xa khoảng mười dặm, đường nhỏ rất khó đi, gọi là khe núi Hoa Dung.

Tào Tháo lên cao nhìn, thấy phía cửa ải Hoa Dung có khói. Ông truyền lệnh theo khe núi Hoa Dung mà đi. Các tướng ra sức khuyên can:

– Nơi nào có khói, tức nơi đó có quân mai phục.

Tào Tháo một mực khẳng định:

– Binh pháp phải hư hư thực thực. Gia Cát Lượng cho đốt lửa ở khe núi Hoa Dung là cốt ý để ta không đi ngõ đó. Thực ra ông ấy cho quân mai phục ở đường lớn. Đừng mắc mưu Gia Cát Lượng.

Các tướng đều khen Thừa Tướng mưu cao. Đi được vài dặm mọi người lại nghe Tào Tháo cười khúc khích. Các tướng thất kinh, hồn xiêu phách tán. Tào Tháo giải thích:

– Gia Cát Lượng và Chu Du thiếu khôn ngoan! Nếu họ cho một đạo quân mai phục nơi đây thì ta chỉ còn nước xuống ngựa xin hàng!

Bất ngờ, một tiếng nổ kinh hoàng…đồng thời Quan Vân Trường cầm thanh đao xông ra chặn đường. Mọi người nhìn nhau bàng hoàng…Tào Tháo giục:

– Tất cả đều xuống ngựa!

Các tướng liều chết đánh một trận giải vây nhưng Tào Tháo một lần nữa cứng rắn lặp lại lệnh trên. Sau đó ông hạ giọng giải thích:

– Vân Trường là một danh tướng có tài! Chúng ta đã hết sức rồi! Đánh, chắc chắn chúng ta sẽ bị giết hoặc bị bắt hết. Ông ta là người luôn trọng nghĩa; để ta tìm cách dùng lời lẽ chinh phục ông ấy.  

 ***

Sống vui với suối đá trúc hoa, cầm kỳ thi thư.

Với bằng hữu tri âm đối ẩm ngâm thơ, ngắm hoa thưởng nguyệt, vui vẻ hát ca, cùng đàm đạo.

Đi thì đến danh sơn đại xuyên du ngoạn, leo núi cao nhìn xa xa, tìm người hiền, thăm bạn hữu, tình ý liên miên.

Trong những hoạt động tao nhã không dính mùi danh lợi của thế tục  như thế này, cuộc sống là chuỗi ngày vui vẻ bất tận, chẳng kể giàu nghèo, cứ ung dung tự tại.

Thời gian vui vẻ như thế này, cũng là một trong những lý do mà chúng ta sống trên cõi đời.

(Hết)

Nam Phương

Nguồn tham khảo:

  • soundofhope.org
  • nghiencuulichsu.com