Người xưa có câu: “Tu trăm năm mới đi chung một thuyền, tu ngàn năm mới nên duyên vợ chồng”. Tình nghĩa vợ chồng, phải đi qua bao nhiêu kiếp mới đến được với nhau…

Ngày ba còn sống, mẹ tôi thường cằn nhằn:

– Anh hút thuốc nhiều quá. Không chỉ hại sức khỏe của anh mà còn ảnh hưởng tới các con nữa.

Ba không nói gì, rồi lẳng lặng bỏ thuốc lúc nào không hay.

– Anh đi nhậu chẳng được lợi ích gì mà còn hại sức khoẻ. Không cẩn thận lại thành nghiện rượu cũng nên.

Ba tôi buồn, ngồi riêng một góc. Rồi ba bỏ hẳn rượu bia lúc nào không biết.

– Anh lúc nào cũng vì bạn bè mà anh xem khi gặp khó khăn, có ai dám vào sinh ra tử cùng anh không?

Ba im lặng, dần dần ít thăm hỏi bạn bè hơn, chỉ trừ ma chay, đám giỗ, đám cưới… Ba trở nên cô đơn lúc nào không rõ.

Sáng nay, hai mẹ con lên thăm mộ ba, tôi để quên gói thuốc ở nhà. Mẹ giận, gắt, bắt tôi phóng xe đi mua bằng được. Nhìn làn khói thuốc lặng lẽ bay lên, bà thầm thì:

– Tội cho ông. Lúc sống bị tôi cằn nhằn suốt. Giờ ông giận bỏ đi trước rồi. Tôi sẽ ngồi đây đốt cho ông cả gói, châm cho ông từng chén rượu… Mong ông nhận cho.

Rồi tôi thấy mẹ gạt vội nước mắt:

– Xin lỗi ông. Không phải tôi muốn khó tính… chỉ là… tôi chỉ là… thương ông quá thôi…

Bạn đang đọc bài viết: “Người vợ suốt ngày cằn nhằn chồng cho đến khi ông ra đi…” tại chuyên mục Đời Sống của Đại Kỷ Nguyên. Để cập nhật thêm nhiều bài viết hay, quý độc giả vui lòng truy cập Fanpage chính thức của chúng tôi: facebook.com/DaiKyNguyenVanhoa/. Mọi ý kiến phản hồi và tin bài cộng tác xin gửi về hòm thư: [email protected]. Xin chân thành cảm ơn!

videoinfo__video3.dkn.tv||db57215da__