Anh là một thần tượng trong xã hội thời mở cửa, ngày càng sùng bái kim tiền, chạy theo sự mê hoặc của đồng tiền, chỉ vì lợi ích cá nhân mà coi tiền như mục tiêu phấn đấu của đời người.

Nhưng tiền không phải là tất cả. Đến khi con trai duy nhất của anh bị ung thư, mong manh giữa sự sống và cái chết, anh mới nhận ra mục đích chân chính của đời người là gì… Nếu biết trân trọng, phát huy những giá trị đạo đức cao đẹp, mỗi chúng ta sẽ trở thành người tốt và xứng đáng được hưởng phúc báo.

(Tiếp theo: Phần 1)

Phần 2. Gặp báo ứng

Từ nhỏ anh đã được nghe nhiều về thuyết Nhân Quả của nhà Phật, đời người gieo nhân nào sẽ gặp quả ấy, làm việc thiện thì hưởng phúc, làm việc xấu thì sẽ bị báo ứng. Thế mà có lúc anh vô Thần nghĩ đó chỉ là mê tín, nhưng thật sự đó là khoa học rất cao đến mức khó lý giải. Đó là lý do vì sao Einstein người thông thái nhất hành tinh, người phát minh ra thuyết tương đối, công nhận mỗi không gian khác nhau có thời gian khác nhau, thì cuối đời lại tin tưởng tuyệt đối vào Phật, ông nói chính Thần Phật đã làm nên vạn sự vạn vật trong vũ trụ này.

Đời người gieo nhân nào sẽ gặp quả ấy, làm việc thiện thì hưởng phúc, làm việc xấu thì sẽ bị báo ứng. Ảnh minh họa wikipedia.org

Gieo nhân nào sẽ gặp quả ấy, được thì phải mất

Trong một lần đi Quảng Ninh, anh vô tình được cậu bạn giới thiệu gặp một người tu luyện đã mở thiên nhãn, anh ta rất kỳ lạ có thể đoán biết tương lai. Người ấy khuyên anh nên dừng việc kinh doanh thất đức lại, nếu không muốn bị nhận quả báo nhãn tiền ngay trong đời này.

Anh thấy lạ, ông này bị điên chăng, không biết mình là ai mà sao dám nói thế? Người tu luyện nói:

“Tôi biết anh, tôi biết anh xuất thân là một người tốt, nay là đại gia bất động sản, nhưng nghề của anh đã tạo ra không biết bao nhiêu tội nghiệp. Anh không thử nhìn xem những đại gia bất động sản ở Hà Nội, có ai không bị nọ kia không? Người thì bị ung thư, người thì bị bệnh trầm trọng, người thì gia đình tan vỡ, người thì con cái bị khổ hạnh. Vì tôi thấy anh là người tốt, nhưng đang mê ở nơi nhân thế nên mới có ý nói để anh sớm tỉnh ngộ ra làm người tốt để tránh bị quả báo”.

Anh hỏi lại: “Tôi kinh doanh rất đàng hoàng, không làm hại ai, mua bán sòng phẳng mà sao anh lại nói là nghề này tạo ra tội nghiệp?”

“Ví dụ thế này nhé, đất nông nghiệp các dự án thu hồi đền bù giá áp đặt rất thấp, chủ dự án phân lô xong bán ra giá cao, chủ yếu lợi nhuận là từ chênh lệch giá. Nông dân rất thiệt thòi, nên họ khiếu kiện khắp nơi đấy. Nếu người giỏi giang thì kinh doanh các nghề khác tạo ra sản phẩm phục vụ xã hội, nhưng mấy ai giàu lên từ sản xuất đâu, phần nhiều từ buôn đất”.

“Nhưng đất ấy không phải của nông dân, là của nhà nước, họ được đền bù theo giá nhà nước rồi mà?”

Người ấy nói như tòa án phán quyết: “Thực ra bản chất là đất của nông dân thôi, đấy là nguồn sống của người dân, giá đền bù rẻ thế giống như cướp đi kế sinh nhai của họ, làm cho hàng ngàn người nông dân rơi vào cảnh màn trời chiếu đất, không nơi tá túc, không còn kế sinh nhai, gặp muôn vàn khó khăn như địa ngục ở trần gian vậy, nếu anh nhìn thấy họ thì anh sẽ tự bỏ nghề này thôi. Còn chuyện khi san lấp mặt bằng thì cứ thế san ủi, không cần biết ở dưới lòng đất còn có những ngôi mộ vô chủ gây oán thán. Rồi còn những khu đất kẹt ở ngõ ngách, đường hẹp Hà Nội mà họ cứ lấp hết hồ ao, xây chung cư sin sít, khu to thì đến hàng vạn hộ, khu nhỏ thì cũng hàng trăm hộ nên gây phá vỡ quy hoạch, tắc nghẽn giao thông, căng thẳng về điện nước sinh hoạt… gây khó khăn trăm bề cho người dân Hà Nội. Thử hỏi nghề này chẳng phải tồn tại những nhân tố thất đức là gì?”

Anh đuối lý nói nhỏ: “Không phải lỗi của tôi…”

Anh cũng có chút lo lắng, nhưng đến khi mà mọi chuyện không như ý bất ngờ đổ ập vào anh cùng lúc, anh mới chợt nhớ đến những lời cảnh bảo kia, quả báo đã đến thật rồi.

Gieo nhân nào sẽ gặp quả ấy, được thì phải mất, đó là quy luật mà không ai thay đổi được. Ảnh dẫn theo familyshare.com

Trước năm 2008, kinh tế có vẻ màu hồng, người ta nghĩ rằng cứ có tiền là đẻ ra tiền, nên đổ xô nhau vay tiền mua nhà đất, mua chứng khoán, người người nhà nhà cùng kinh doanh bất động sản. Lúc ấy nhìn vào đâu cũng thấy tương lai huy hoàng, kể cả những khu xa tít ở Hà Đông, Sóc Sơn mà mọi người cũng thi nhau mua bán tấp nập… Nhưng đến giờ vẫn là những khu bỏ hoang. Sốt đất cũng còn do cộng hưởng bởi việc nhập tỉnh Hà Tây vào Hà Nội, cùng với việc ngân hàng cho vay mạnh tay, tăng trưởng tín dụng hơn 30% một năm. Chính anh và những người buôn bất động sản đã thổi giá lên để trục lợi nhưng rồi cũng bị làn sóng ấy cuốn theo, đáng lẽ thổi lên để bán ra, thì lại tăng cường vay ngân hàng để ôm đất vào. Đúng là “tham thì thâm”, anh đang từ tỷ phú tiền mặt đã trở thành con nợ nghìn tỷ của ngân hàng.

Đến cuối 2008, bong bóng bất động sản xì hơi đột ngột, giá bất động sản tuột dốc không phanh, làm cho các doanh nghiệp điêu đứng. Hầu hết các doanh nghiệp lớn đều bị cuốn vào vòng xoáy này, nhà đất không bán ra được, nợ nần lòng vòng giữa các doanh nghiệp tăng cao. Trong khi đó ngân sách nhà nước cũng khó khăn không có tiền trả doanh nghiệp nên nợ đọng lớn khủng khiếp, làm nhiều doanh nghiệp không có tiền, thậm chí không có để trả tiền lương cho người lao động. Khi đó nguy cơ nợ xấu tăng cao nên ngân hàng lại xiết van tín dụng đột ngột, hãm tăng trưởng tín dụng từ 36% còn 14% năm, doanh nghiệp nói chung đều khó khăn, hàng trăm ngàn doanh nghiệp phá sản mỗi năm.

Doanh nghiệp của anh cũng trong bối cảnh ấy, đứng trước nguy cơ phá sản, đối diện với hàng loạt khó khăn. Anh đi đòi nợ đã cho các công ty bạn vay hàng trăm tỷ thì không thu hồi được, vì ai cũng khó thế lấy gì để trả. Nhà đất thì không bán được, nếu có bán được thì cũng không còn nổi 50% giá mua vào nên cũng đành để đợi tăng giá trở lại. Anh nợ ngân hàng gần nghìn tỷ với lãi suất tăng cao, có lúc lên 25%/năm, tức là cứ 4 năm thì số tiền anh vay đã tăng gấp đôi, cứ mỗi sáng thức dậy là anh phải lo chỉ để trả lãi ngân hàng mấy tỷ đồng.

Anh lo lắng đến bạc cả đầu, bị thúc ép nợ quá thì những miếng đất vàng ở giữa phố cũng phải bán với giá rẻ bèo để trả ngân hàng, nếu không thì cũng bị xiết nợ. Một số chi nhánh, văn phòng đại diện ở các nơi đều phải dẹp, nhân viên cũng cắt giảm tối đa. Rồi những chiếc ô tô xịn, những món đồ quí giá đáng tiền cũng đội nón ra đi để trang trải nợ nần và trả lương cho người lao động. Những cộng sự chủ chốt cũng phải từ bỏ anh ra đi để giúp anh đỡ phải trả những khoản lương khổng lồ, rồi người lao động cũng phải ra đi để tự kiếm sống. Nhìn cảnh công ty đìu hiu, nợ nần chồng chất mà anh phát hoảng chưa biết sẽ phải làm sao để vượt qua.

Nhìn cảnh công ty đìu hiu, nợ nần chồng chất mà anh phát hoảng chưa biết sẽ phải làm sao để vượt qua. Ảnh minh họa theguardian.com

Giữa lúc bộn bề khó khăn ấy thì vợ anh lại bỏ đi cùng với một gã đàn ông, mang theo những tài sản giá trị còn để lại cho anh khoản nợ ngân hàng mấy chục tỷ do thua lỗ kinh doanh chứng khoán. Giờ anh mới biết thì ra vợ anh từ lâu đã cặp bồ với người lái xe, vốn là bạn cũ do cô ấy lựa chọn về làm lái xe riêng và phối hợp tối ngày bàn tính kinh doanh chứng khoán. Trái tim anh đã khô cứng, nên chuyện đó không làm anh đau khổ lắm. Anh nghĩ theo kiểu Tây, mình phá sản thì vợ bỏ đi thôi, vợ chồng người khác yêu nhau từ khi nghèo khó thì họ mới thông cảm khi khó khăn, còn người giàu mới lấy nhau thì hay bỏ nhau là thế. Anh nghĩ không sao cả, từ nay vương quốc của anh chỉ còn hai bố con.

Họa vô đơn chí, giữa lúc đang khó khăn bộn bề ấy thì con anh bị ngất ở trường, anh đến đón đưa vào bệnh viện. Đây là lần đầu tiên anh đưa con đi viện, vì trước đây anh và vợ rất bận rộn nên thường nhờ nhân viên về đón hoặc bác giúp việc đưa đi khám, lấy thuốc. Rất nhiều lần thế rồi, lần này bệnh viện giữ lại để làm xét nghiệm và phát hiện ra con bị một khối u lớn trong não. Khối u nằm ở vị trí rất nguy hiểm, không thể động dao kéo để mổ được, đây là một trường hợp lạ rất hiếm gặp, gần như không có phương thuốc gì chữa trị. Bác sĩ nói chữa bệnh thì ba phần là thuốc, bảy phần là tinh thần, bây giờ chỉ còn tình thương thì may ra mới có thể cứu được, Trời Phật thương thì mới cải số được.

Anh bàng hoàng. Lần đầu tiên sau hàng chục năm anh mới biết thế nào là đau khổ. Anh không nén nổi những giọt nước mắt mặn chát lăn trên khuôn mặt đen sạn lởm chởm râu ria do cả mấy tháng nay anh không có thời gian tự chăm sóc chính mình. Anh thương con, thương thực sự từ đáy lòng, đứa con anh gửi gắm nhiều niềm tin, nhưng cho đến lúc này chưa khi nào anh dành tình cảm thực sự cho nó. Anh quyết định sẽ dành thời gian còn lại cho con trai ở trong bệnh viện, anh sẽ ở bên nó mãi không rời xa.

(Còn nữa)

Nắng Mới

Từ Khóa: