Văn hóa truyền thống từ xưa đến nay đều đem việc tri ân, báo đáp là một loại mỹ đức, đạo đức tốt đẹp của con người. Người nhận được ơn huệ của người ta đã không đền đáp, lại vong ân phụ nghĩa thì chính là người đạo đức bại hoại, hành ác. Hành ác tất sẽ có ác báo đó là thiên lý! 

Vào triều đại nhà Đường, ở Sơn Đông có hai người đàn ông là bạn thân thiết của nhau. Một người tên là Sử Vô Úy, người còn lại là Trương Tòng Chân. Chỉ có điều Sử Vô Úy có gia cảnh nghèo khổ. Cho dù anh ta làm việc quần quật từ sáng đến tối mà gia cảnh vẫn không khá được lên, thậm chí thường xuyên túng thiếu, cơm không đủ ăn, áo không đủ mặc.

Ngược lại, Trương Tòng Chân lại có gia cảnh giàu có, dù không phải làm việc vất vả cũng có cái ăn cái mặc. Cuộc sống của anh ta nhàn nhã, gần như không phải lo nghĩ đến cái ăn cái mặc.

Thấy Sử Vô Úy gia cảnh khó khăn, Trương Tòng Chân nói với bạn rằng: “Anh mỗi ngày làm đồng từ lúc mặt trời chưa mọc, đến lúc mặt trời đã lặn cũng chưa nghỉ, vừa mệt vừa khổ cực như vậy mà cái ăn cái mặc vẫn thiếu. Chi bằng, tôi cho anh mượn 1.000 mân tiền (mân là xâu tiền thời xưa), theo tôi đi buôn bán, chắc chắn là lãi sẽ hơn số thu nhập làm ruộng của anh bây giờ. Đến lúc ấy, anh chỉ cần trả lại tôi tiền vốn là được rồi.”

Nghe xong lời kiến nghị của Trương Tòng Chân, Sử Vô Úy rất lấy làm vui mừng. Sau khi được Trương Tòng Chân giao cho 1.000 mân tiền, Sử Vô Úy dẫn theo con trai đến địa phương khác kinh doanh. Chỉ mấy năm sau, cha con họ buôn bán tốt, số tiền kiếm được cũng rất nhiều.

Làm người nhất định phải giữ vững đạo lý làm người, chớ làm việc ác, trái với đạo đức làm người. (Ảnh minh họa/Sưu tầm)
Làm người nhất định phải giữ vững đạo lý làm người, chớ làm việc ác, trái với đạo đức làm người. (Ảnh minh họa/Sưu tầm)

Trương Tòng Chân sau khi cho Sử Vô Úy mượn tiền, lại liên tiếp chịu bất hạnh giáng xuống. Đầu tiên là nhà anh ta gặp hỏa hoạn, tuy rằng không bị cháy hết, nhưng tài sản đã vơi đi khá nhiều. Một thời gian ngắn sau, gia đình lại bị cướp đến cướp hết tài sản, trong nhà họ gần như đã không còn gì cả.

Trương Tòng Chân lúc này cơm không đủ ăn. Sau khi biết được Sử Vô Úy giờ đây đã giàu có, tiền bạc đầy nhà, không còn cách nào khác, anh ta liền tìm đến Sử gia.

Trương Tòng Chân nói với Sử Vô Úy: “Giờ đây gia đình tôi đã không còn chút tài sản nào, gạo cũng không có mà ăn. Kỳ thực, tôi cũng không muốn đòi lại 1.000 mân tiền trước đây đã cho anh mượn, tôi chỉ muốn anh có thể đưa cho tôi hai, ba trăm mân là được rồi!”

Không ngờ, Sử Vô Úy vừa nghe xong liền lớn giọng hỏi lại: “Anh nói tôi mượn tiền của anh? Vậy anh mang biên lai đến đây cho tôi xem nào?”

Trương Tòng Chân vừa nghe những lời vong ân phụ nghĩa này của Sử Vô Úy thì như chết đứng, trong lòng vô cùng uất ức, phẫn nộ.

Anh ta vừa về đến nhà, liền ở trong sân, thắp một nén hương, rồi chảy nước mắt giàn giụa, hướng lên trời kể sự tình oan ức của mình. Anh ta vừa kể với giọng phẫn uất, vừa khóc.

Không ngờ, ở địa phương Sử Vô Úy sinh sống, buổi chiều hôm ấy, mây đen kéo đến đầy trời, cuồng phong nổi lên và sấm sét nổ vang trời. Sau trận cuồng phong ấy, người ta thấy Sử Vô Úy đã bị sét đánh trúng.

Người dân địa phương biết việc Sử Vô Úy vong ân phụ nghĩa, không có lương tâm nên đều nói rằng: “Trời xanh có mắt, anh ta bị như vậy là quả báo, làm ác phải gặp ác báo!”

Câu chuyện như một lời nhắc nhở mọi người rằng, làm người nhất định phải giữ vững đạo lý làm người, chớ làm việc ác, trái với đạo đức làm người. Nguyên lý thiện ác hữu báo luôn hiện hữu.

Theo Secretchina
Mai Trà biên dịch

Xem thêm: