Mục lục bài viết
Thời gian trôi nhanh, chỉ trong nháy mắt, nhân loại đã bước đến năm 2022 đầy biến động. Trong xã hội đương đại đầy rẫy những cám dỗ và nguy cơ này, không ít người đang gắng tận hưởng chút vui thú, nhưng đồng thời trong tâm cũng bất an trước tương lai bất định, cũng rất nhiều người cảm thấy hoang mang đối với ý nghĩa của nhân sinh.
Tuy nhiên, từ cổ chí kim, mọi người thuộc mọi dân tộc trên thế giới vẫn không ngừng tìm hiểu câu hỏi về kết cục của nhân sinh: Tôi là ai? Tôi từ đâu tới? Tôi sẽ đi đâu? Bất luận trong văn hóa phương Đông hay phương Tây, đều lưu truyền lời giải đáp minh xác đối với những vấn đề về kết cục của nhân sinh này, và chúng đều nhất loạt quy về cùng một đích.
Trong thế giới hỗn loạn những ham muốn vật chất và nhân tâm bốc đồng này, nếu chúng ta có thể tĩnh tâm lại, từ truyền thống cổ xưa của cả phương Đông và phương Tây, đặc biệt là trong năm ngàn năm văn hóa Trung Hoa, mà truy tìm ý nghĩa cuối cùng của nhân sinh, sẽ phát hiện, chân tướng bao la từ trong mông lung đã hiện ra trước mắt.
1. Các dân tộc trên thế giới nhìn nhận nguồn gốc của sinh mệnh như thế nào?
Con người rốt cuộc đến từ đâu? Văn hóa truyền thống phương Tây tin rằng, Thượng đế tạo ra vạn vật và tạo ra con người từ đất sét; trong khi văn hóa cổ đại phương Đông tin rằng Bàn Cổ khai thiên tịch địa, Nữ Oa dùng đất bùn tạo ra người Trung Quốc; tương tự, ở Ai Cập, Châu Phi, Úc, v.v. tựa hồ như mọi người trên khắp thế giới đều lưu truyền văn hóa và truyền thuyết rằng “Thần đã phỏng theo hình dạng của chính mình để tạo ra con người”.
Điều đáng chú ý là, dù giao thông và thông tin liên lạc thời cổ đại không được thuận tiện và phát triển như hiện tại, nên những tộc người sống phân bố trên các châu lục khác nhau rất khó giao lưu và liên lạc với nhau, nhưng người dân thuộc các dân tộc trên thế giới không hẹn mà đồng, đều cùng chia sẻ một khái niệm “Thần sáng thế tạo ra con người”, điều này không thể không khiến người ta cảm thán và suy tư.
Tương tự như vậy, trong các nền văn hóa phương Đông và phương Tây, đều ghi chép rằng khi Thần tạo ra con người, cũng đồng thời giáo hóa con người, vì con người mà thiết lập những quy phạm đạo đức mà con người nên tuân thủ. Một khi con người đi lệch khỏi giá trị phổ thế dùng thiện lương làm hạt nhân, từ bỏ những lời giáo hối của Thần, họ sẽ phải chịu sự trừng phạt của Thần, thậm chí phải đối diện với nạn tuyệt chủng. Ước khoảng năm ngàn năm trước, một trường “Đại hồng thủy” mà nhân loại đã trải qua, mà cổ nhân thuộc các dân tộc cả ở phương Đông và phương Tây đều đã ghi chép tường tận.
Văn hóa Trung Hoa có miêu tả rất chi tiết về trận “Đại hồng thủy”. Trong trường đại tai nạn đó, Nữ Oa đã vá trời, cứu vớt chúng sinh khỏi nước và lửa, cuối cùng những con người thiện lương đã trụ lại và sống sót sau đại kiếp. Kinh Thánh ghi chép rằng, trận “Đại hồng thủy” cách đây 5000 năm là do đạo đức con người tha hóa, không phù hợp tiêu chuẩn làm người, tội ác càng ngày càng lớn, cuối cùng đã dẫn đến sự trừng phạt của Đức Giê-hô-va. Trong thần thoại được lưu truyền ở Hy Lạp, đồng thời hiển thị nhân tâm hiểm ác của nhân loại đương thời, kẻ yếu làm mồi cho kẻ mạnh, cuối cùng dẫn đến sự trừng phạt của Thiên đế Zeus (Thần Dớt).
2. Văn hóa Thần truyền Trung Hoa có thể giải đáp ý nghĩa cuối cùng của nhân sinh
Văn hóa nhân loại trải qua 5000 năm tuế nguyệt, duy chỉ có nền văn hóa Trung Hoa là tiếp diễn không đứt đoạn, đặc biệt là sự tương truyền ngọn đuốc tín ngưỡng và đạo đức. Từ văn nhân khai tổ Phục Hy sáng tạo ra bát quái, đến Thần Nông (Viêm Đế) khai sáng văn hóa nông nghiệp, nếm đủ loại thảo mộc, rồi đến Hoàng Đế khoác trang phục thường nhân xuống nhân gian cai trị thiên hạ, cuối cùng cưỡi rồng thăng thiên, cho đến Thương Hiệt tạo ra chữ viết v.v.. có thể nói, văn hóa truyền thống Trung Hoa là thứ văn hóa thông Thiên, là văn hóa mà Thần truyền cho con người. Vì vậy, văn hóa Trung Hoa còn được gọi là văn hóa nửa Thần, Trung Quốc còn được gọi là Thần Châu đại địa, và người Trung Quốc tự xưng là con dân của Thần.
Cổ nhân Trung Quốc bất luận là hành nghề y, dạy học, làm quan, vẽ tranh, viết lách, v.v. thì đều chiểu theo lời giáo huấn của Thần đối với con người; ngũ âm đối ứng với ngũ hành, ngũ hành đối ứng với ngũ tạng của nhân thể, âm dương, thái cực, bát quái, Hà Đồ, Lạc Thư v.v., mạch lạc của văn hóa thần truyền hiển hiện rõ ràng trong mỗi từng lĩnh vực, vì vậy ở cổ nhân Trung Quốc thường nói một câu: “Trên đầu ba thước có Thần linh”, mọi người cũng tin rằng Thần Phật vô xứ bất tại, không nơi nào không có, làm việc gì cũng đều có tâm pháp ước thúc bản thân. Mọi người cũng tin rằng, “Trong mông lung tự có Thiên ý”, từ đó giảng thuận ứng theo Thiên ý, cũng chính là thuận ứng chỉ ý của Thần. Sự giáo hóa của văn hóa Thần truyền đối với con người là từ trong thâm tâm mà ước thúc hành vi biểu hiện bên ngoài, lý niệm “Kính Thiên lễ Phật” không chỉ là khái niệm của nhân loại, mà nó còn lưu thông trong huyết quản của mỗi người.
Trong nền văn hóa tràn đầy tính thần thánh ấy, đâu đâu cũng thấy sự hiển hiện và bảo hộ của Thần, Phật đối với con người. Từ hàng nghìn năm nay, các tín ngưỡng của Nho, Thích, Đạo đã luôn tương giao chiếu sáng, sự từ bi của Phật gia phổ độ chúng sinh, những lý niệm về “chân” (chân thật) và Thiên – Nhân hợp nhất của Đạo gia, những lý niệm về nhân, lễ, nghĩa, trí, tín, nhân luân và đạo hiếu của Nho gia v.v., tất cả đều thâm nhập nhân tâm, không chỉ duy trì đạo đức của người Trung Quốc khỏi bị suy đồi qua hàng ngàn năm, văn hóa tu luyện và tín ngưỡng còn giúp người ta minh bạch ý nghĩa chân chính của sinh mệnh chính là phản bổn quy chân, cuối cùng hồi quy Thiên quốc.
Trải qua hàng nghìn năm, văn hóa tu luyện bác đại tinh thâm, là tinh tuý của văn hóa Trung Hoa, có rất nhiều bậc thánh giả và người tu luyện trong các triều đại đã triển hiện các loại Thần tích, lưu lại cho hậu nhân tham chiếu về sự tu luyện hồi thăng. Chân Vũ Đại Đế từ bỏ vương vị và danh lợi, nhất tâm cầu Đạo, trải qua 42 năm khổ tu tịch mịch trên núi Võ Đang, cuối cùng thành tựu chính quả, bạch nhật phi thăng (bay về cõi tiên giữa thanh thiên bạch nhật); Sự thành tâm cầu đạo của Doãn Hỷ đã đả động đến tâm nguyện truyền Đạo của bậc thánh giả, Doãn Hỷ nhận được cuốn “Đạo Đức Kinh” năm ngàn câu từ chính tay Lão Tử, kiền tâm thanh tu, cuối cùng ngộ Đạo thành Tiên; Chân nhân Trương Tam Phong đã dung hội tu Đạo với võ thuật, sáng tạo ra thần quyền Thái Cực thiên hạ vô song, lại hướng tới thế nhân mà làm rõ căn bản của tu luyện là tu thân chính tâm, trọng đức hành thiện…
Các bậc tiên hiền thánh nhân không chỉ lưu lại cho hậu nhân những câu chuyện và truyền thuyết, mà còn biết kính Thần tín Phật, nhất tâm hướng Phật cầu đạo, không gì có thể lay chuyển. Con người tin vào Thần, Phật và chiểu theo những lời giáo hóa của Thần Phật mà làm người, làm việc, thì Thần Phật sẽ ban cho những người có đạo đức cao thượng sự gia trì, bảo hộ và ân điển. Thời đại nhà Đường, Thánh giả trị quốc, là thời đại đỉnh thịnh trong tu luyện và tín ngưỡng, Phật Pháp được quảng truyền, kinh tế phồn vinh, văn hóa phồn thịnh, lãnh thổ bao la, quốc thái dân an, dân phong thuần phác, đêm không cần khóa cửa, đường không trộm cướp, khai sáng một thời thịnh thế Đại Đường huy hoàng, văn hóa Trung Hoa được truyền bá rộng rãi. Tương tự, Thành Cát Tư Hãn, Minh Thành Tổ, Khang Hy Đại Đế, v.v. cũng mang đến cho thần dân sự khai sáng thịnh thế, quang diệu cổ kim.
Những bậc tiên hiền thánh nhân được mãi mãi lưu truyền trong văn hóa Trung Hoa năm ngàn năm, nhất định là sẵn có những phẩm đức mỹ hảo. “Binh Tiên” Hàn Tín từ tuổi thiếu niên đã có thể nhẫn thụ “chịu nhục chui háng”, vì thế nhân mà triển thị nội hàm thâm hậu của tâm đại nhẫn; “Thánh nhân thư pháp” Vương Hi Chi tầm Tiên học Đạo, coi danh lợi như phù vân, nét thư pháp của ông cũng tự nhiên thanh lịch đoan trang, vì hậu nhân mà lưu lại ‘thiên hạ đệ nhất hành thư’ “Lan Đình Tập Tự”; “Thi Tiên” Lý Bạch đối diện với quyền quý không quỳ gối, mọi người từ trong thơ của ông mà nhìn thấy nét thanh tao siêu thoát, nghe thấy Tiên phong Đạo cốt; “Chiến thần” Nhạc Phi trung nghĩa phụng sự quốc gia, nội hiếu phụ mẫu, ngoại báo quốc gia, chuyển hiếu thảo thành trung nghĩa, “tinh trung báo quốc”, tạo thành một hình mẫu đạo đức cho vạn thế, chính khí hạo nhiên vĩnh viễn lưu truyền thế gian; Quan Vũ, vị võ tướng đệ nhất của nhà Thục Hán, uy chấn Hoa Hạ, nghĩa bạc vân thiên, dùng chính sinh mệnh của mình để diễn giải nội hàm của trung nghĩa không hối tiếc…
Đức, là cốt lõi của văn hóa truyền thống năm nghìn năm, đồng thời cũng là then chốt để phản bổn quy chân. Trọng đức hướng thiện, con người chính là đang đi trên con đường đại đạo thông Thiên, kết nối với Thần. Tu luyện là cách Thần vì con người mà mở ra con đường hồi Thiên; phản bổn quy chân chính là ý nghĩa tối hậu của nhân sinh.
3. Mạt pháp loạn thế, văn hóa và tín ngưỡng truyền thống đều chịu kiếp nạn
Trong năm nghìn năm văn hóa Trung Hoa, có một lý gọi là tương sinh tương khắc. Do vậy, có Phật tồn tại, cũng có ma xuất hiện. Điều này trùng khớp với khái niệm “Thượng đế đối ứng quỷ Sa tăng” trong văn hóa phương Tây. Thần Phật là vì độ nhân mà đến, còn sự tồn tại của ma quỷ và Sa tăng là để hủy diệt nhân loại. Phương thức mà ma quỷ hủy diệt nhân loại, chính là bắt đầu hạ thủ đối với văn hóa và tín ngưỡng, tiến hành phá hoại, làm bại hoại đạo đức con người, dụ dỗ con người không tin vào Thần Phật, cừu hận Thần Phật.
Ngay từ 2.500 năm trước, Đức Phật Thích Ca Mâu Ni đã dự ngôn rằng Phật giáo sẽ bước vào thời kỳ mạt pháp, đến lúc đó vạn ma sẽ xuất thế họa loạn thế gian, các đồ đệ và con cháu của ma quỷ sẽ choàng lên mình chiếc áo cà sa để làm bại hoại Phật Pháp. Đối chiếu với hiện thực, người ta sẽ phát hiện, hiện tại đã là thời kỳ mạt Pháp mà Đức Phật Thích Ca Mâu Ni từng giảng.
Miền đất tịnh thổ của Phật môn ngày nay đã không còn thanh tịnh; hòa thượng chơi gái, phương trượng (sư trụ trì) làm tổng giám đốc CEO. Ví dụ tương đối điển hình, năm 2015, Thích Vĩnh Tín, phương trượng chùa Thiếu Lâm, bị tố chơi gái, bị phơi bày có nhân tình, có con ngoài giá thú và có tài khoản hàng tỷ nhân dân tệ v.v. Những nơi tín ngưỡng tôn giáo phổ biến bại hoại, đạo đức thế nhân mỗi ngày trượt xuống ngàn dặm, mà hết thảy những gì phát sinh không phải là đến cận kỳ mới bắt đầu, mà có thể nói là “băng dày ba thước không bởi lạnh một ngày”.
Kể từ khi ĐCSTQ bắt đầu soán chính quyền hơn 70 năm trước, liền tiến hành tiêu diệt cả ba tôn giáo và trấn áp bạo ngược đối với tôn giáo, không chỉ hủy chùa đốt kinh, cưỡng bức tăng ni hoàn tục, sự phá hoại đối với trường sở tôn giáo cũng là xưa nay chưa từng có. Cái gọi là “phá tứ cựu” thời Cách mạng Văn hóa càng là một trường hạo kiếp đối với tín ngưỡng và văn hóa. Vậy thì, việc phá hoại nền văn hóa truyền thống thông Thiên, phải chăng chỉ có ma quỷ mới dám làm càn?
Thật vậy, sau khi tà linh bám vào Trung Hoa đại địa, ĐCSTQ đã liên tiếp không ngừng thực thi các cuộc vận động, chỉnh phong, cải cách ruộng đất, tam phản, ngũ phản, túc phản, phản hữu, Cách mạng Văn hóa, sự kiện Lục Tứ (đàn áp sinh viên tại Thiên An Môn năm 1989), bức hại Pháp Luân Công, mổ cướp nội tạng từ các học viên Pháp Luân Công còn sống, giết hại người Tân Cương, đàn áp bạo lực người Hồng Kông, tàn sát người Trung Quốc; đồng thời với những cuộc vận động ác liệt, ĐCSTQ tuyên truyền bừa bãi “Vô thần luận” , “Giả, Ác, Đấu”, và tung hô triết học đấu tranh.
Trong những thập kỷ kể từ khi ĐCSTQ cướp chính quyền, hơn 80 triệu người Trung Quốc đã bị bức hại đến chết, văn hóa và tín ngưỡng truyền thống cũng gặp đại kiếp, tín ngưỡng và đạo đức của người dân Trung Quốc bị hủy hoại trên quy mô lớn. Trước đây, vùng đất Thần Châu đại địa vốn “dĩ tín ngưỡng vi bản, dĩ đạo đức vi tôn” (lấy tín ngưỡng làm căn bản, lấy đạo đức làm tôn quý), nay đã bị tàn phá nặng nề, mình đầy vết thương. Văn hóa truyền thống Trung Hoa tựa hồ như bị xóa sổ.
Bao nhiêu người từng kiền thành lễ bái Thần Phật, đã bị sự cuồng vọng của thứ văn hóa đấu trời tranh đất của ĐCSTQ thay thế. Trường sở tôn giáo đã bại hoại, rất khó khởi lên tác dụng quy chính nhân tâm. Kiếp nạn văn hóa mà Thần truyền cho con người, đặc biệt là văn hóa và tín ngưỡng tu luyện nhất mực bị phá hoại, cũng tương đương với trở ngại mối liên hệ giữa người và Thần, cắt đứt con đường thông thiên để nhân loại có thể hồi quy.
——Bài viết nhân dịp kỷ niệm 30 năm Pháp Luân Đại Pháp hồng truyền
- Xem tiếp Phần 2
Tác giả: Lý Chính Khoan, Epoch Times
Mộc Lan biên dịch