Ngày tận thế đang đến gần, ma quỷ từ địa ngục đang tràn lên khiến nhiều vùng đất của cõi trần biến thành miền đất quỷ dữ. Các sinh linh di tản đến vùng đất an toàn hơn bỏ lại sau những cánh rừng, khiến chúng trở lên im lặng…

> Tiểu thuyết ‘Nước mắt của những vì sao’ (chương 37): Nơi kết thúc của thời đại Rồng

> Tiểu thuyết ‘Nước mắt của những vì sao’ (chương 38): Thành Mây

Vào thời mạt kiếp, con người trở nên độc ác và tham lam, bất kính với các vị thần linh. Chính vì thế các vị thần không còn bảo hộ con người, nhân loại càng trượt dốc nhanh hơn. Để đảm bảo an toàn, cuộc hành trình của Tiểu Minh và nàng tiên Leni dưới sự dẫn dắt của thần Mặt Trời cũng tránh xa loài người. Nên trong suốt cuộc hành trình, hai người không gặp bất cứ một bóng người nào.

Sau khi dời khỏi vùng biển Hạ Long, Tiểu Minh và nàng tiên không đi dọc bờ biển mà đi vào một vùng rừng thưa. Vùng rừng này không khác gì những cánh rừng bình thường, chỉ là hầu như vắng bóng muông thú. Không tiếng chim ca, vượn hót, và hầu như không có tiếng động. Chúng như thể là những cánh rừng chết vậy.

Sự tĩnh lặng của những khu rừng khiến Tiểu Minh không khỏi cảm thấy kỳ lạ, cậu ngó trước ngó sau như để tìm kiếm thứ gì đó. Nàng tiên Leni nhẹ nhàng giải thích:

“Ngày tận thế đang đến gần. Ma quỷ từ địa ngục đang tràn lên khiến gần một nửa nhân gian biến thành miền đất quỷ dữ. Những sinh linh nơi đây hẳn là cảm thấy nguy hiểm, nên đã di tản đến vùng đất an toàn hơn.”

“Một nửa nhân gian?”, Tiểu Minh giật mình, “Nhanh như vậy ư? Vậy chẳng phải chúng ta đang tiến về miền đất quỷ dữ?”

“Đúng vậy”, nàng tiên Leni nhẹ nhàng gật đầu.

Tiểu Minh như hít một hơi lạnh, tuy rằng cuộc hành trình này có các vị thần bảo vệ, nhưng tiến vào miền đất quỷ dữ thì hẳn là không dễ chịu.

(Ảnh minh họa: vforum.vn)

Tuy nhiên, những ngày tiếp theo, cuộc hành trình cứ như vậy bình yên ngày này qua ngày khác, Tiểu Minh và nàng tiên Leni cũng không gặp bất kỳ nguy hiểm gì. Cũng vì vậy mà hai người hầu như cả ngày không nói với nhau câu nào ngoài những câu đại loại như “chúng ta hãy dừng chân tại đây”…

Với Tiểu Minh, những cảm xúc lâng lâng xúc động của những ngày đầu cuộc hành trình không còn nữa. Khi ấy cuộc đời với cậu thật kì diệu khi được ở bên nàng công chúa tiên giáng trần. Khi ấy cậu tin tưởng mình và nàng sẽ kết thân với nhau, không có lí do gì khiến điều đó không xảy ra khi hai người cùng chung một sứ mệnh, cùng đi trong cuộc hành trình cô độc, và cần phải giúp đỡ nhau trong gặp khó khăn hoạn nạn. Cậu còn mơ tưởng ra bao điều giữa hai người, cậu sẽ kể cho nàng nghe những câu chuyện của thế giới loài người, hát cho nàng nghe những bài ca mà con người yêu thích, còn nàng sẽ kể cho cậu về thế giới thần tiên, thế giới có biết bao điều thú vị ngoài tầm hiểu biết của cậu.

Con người hay mơ mộng hão huyền, Tiểu Minh thấy thật đúng và những mộng tưởng đó với cậu lúc này cũng đã tan đi như mây khói. Nàng tiên Leni trang nghiêm và cao quý, không phù hợp lắm với các trò vui mà cậu muốn thể hiện với nàng. Nàng cũng chỉ chia sẻ với Tiểu Minh những điều liên quan đến cuộc hành trình giải cứu dân tộc Hòa Bình. Chuyện về thế giới thần tiên hầu như vẫn còn là bí mật với Tiểu Minh. Sự trang nghiêm của nàng khiến Tiểu Minh cũng không dám hỏi những điều không liên quan đến sứ mệnh của hai người.

Với Tiểu Minh, nàng tiên lúc này chỉ như một người dẫn đường, thế giới xung quanh cũng thật buồn thảm, chỉ là rừng hoang và gió vi vu.

Tiểu Minh trở về với nỗi lòng của riêng mình, nhớ cha, nhớ cánh đồng, nhớ dòng sông rồi nhớ đến cả những vật dụng mà thường ngày chẳng bao giờ để ý tới. Nếu không phải cậu đang thực hiện sứ mệnh để giải thoát mình khỏi lời nguyền ngàn năm thì có lẽ đã hoàn toàn chán nản với cuộc hành trình này rồi. Bây giờ cậu cũng chỉ mong có thể nhanh chóng hoàn thành sứ mệnh này rồi trở về với cha, với những cánh đồng lúa chín vàng, với những dòng sông xanh trong. Đó mới là chính là cuộc sống của cậu. Đôi lúc cậu cũng nghĩ tới ngày tận thế, nhưng cậu tin rằng cái thế giới vĩ đại đang tuôn trào sự sống kia có lẽ cũng không thể bị hủy diệt ngay được.

Đang trong lúc Tiểu Minh có những suy nghĩ như vậy thì cậu có thêm một người bạn đồng hành mới. Trong một đêm Tiểu Minh và nàng tiên Leni đang ngồi đả tọa thì có một con khỉ mon men đến gần. Tiểu Minh thì vẫn chưa đạt đến đả tọa thâm sâu, sự xuất hiện của con khỉ khiến cậu nhanh chóng phát hiện ra.

Khu rừng lặng im
(Ảnh minh họa: baitapsgk.com)

Ban đầu cậu cũng định kệ nó muốn làm gì thì làm, nhưng đến khi nó lục lọi tay nải của Tiểu Minh để tìm đồ ăn cậu mới phát hoảng. Nó mà xơi mất đám lương khô cậu mang theo thì cuộc hành trình sẽ bị gián đoạn. Có vẻ con khỉ đang rất đói nên nó cũng chẳng màng đến nguy hiểm. Nó tìm thấy lương khô là tống ngay vào miệng, thậm chí chẳng cần bóc vỏ. Loài khỉ tuy thông minh nhưng bản chất của nó là ăn uống lãng phí. Con khỉ lúc này cũng vậy, mỗi cái lương khô nó chỉ cắn một miếng là ném đi. Hẳn là nó tính toán sao để ăn hết chỗ lương khô Tiểu Minh mang theo.

Dĩ nhiên Tiểu Minh không để nó làm vậy, cậu lừa lừa đến gần con khỉ đang điên cuồng gặm lương khô và giật phăng cái tay nải khiến nó giật nảy mình. Con khỉ dường như bị cướp chiến lợi phẩm để nó sống sót lên tỏ ra rất tức giận. Liền nhảy sổ vào người Tiểu Minh mà cào cấu để đòi lại, khiến cậu bị một phen tối tăm mặt mũi.

Nhưng con khỉ vốn đang bị thương, lại đói, nên sức lực còn lại chẳng được bao nhiêu. Nó nhanh chóng bị Tiểu Minh tóm gọn và đè xuống. Bị tì vào vết thương, con khỉ kêu lên thảm thiết.

“Đồ quỷ! Đừng có ăn vạ như thế. Ta có đè ngươi mấy đâu”, Tiểu Minh cười nhạt, ngỡ rằng con khỉ ăn vạ. Nhưng rồi cậu cũng nhanh chóng phát hiện ra một chân của nó bị gãy. Lúc này cậu rất hối hận vội ôm lấy con khỉ hết vuốt ve, lại dỗ dành.

Con khỉ hình như cũng mới trưởng thành, xa mẹ không lâu. Cảm giác được mẹ âu yếm hẳn vẫn còn lưu trong ký ức của nó. Nhất là lúc này, bị đồng loại bỏ rơi, lại đói gần chết, nên ký ức đó rất mạnh mẽ và nó nhanh chóng ngoan ngoãn ư ử trong vòng tay của Tiểu Minh.

Tiểu Minh nhanh chóng băng bó, cho nó ăn và uống nước. Con khỉ cũng rất biết điều và quả thực rất khôn. Sau khi được nhắc nhở nó không dám ăn hoang phí nữa.

Sáng hôm sau lên đường, con khỉ lúc này như kẻ sắp chết đuối vớ được cọc, nó cương quyết bám chặt lấy Tiểu Minh. Nàng tiên nhìn thấy cảnh như vậy cũng chỉ còn biết lắc đầu thở dài.

“Cuộc hành trình sắp tới sẽ rất khắc nghiệt!”, nàng nhẹ nhàng nói, “chúng ta sắp tiến vào miền đất quỷ dữ”.

Tiểu Minh cũng biết vậy nhưng giờ cũng chỉ tặc lưỡi cho qua bởi cậu không thể bỏ lại con khỉ này được. Nó đang bị thương, bỏ lại khác gì giết nó.

(Ảnh minh họa: baomoi.com)

Vậy là hai người đã có thêm một người bạn đồng hành mới. Tiểu Minh đặt tên nó là Khỉ Còi sau nửa ngày suy nghĩ. Hình như con khỉ cũng thích cái tên đó, cứ mỗi lần được gọi nó lại khoái chá nhe răng ra cười khéc khéc. Sau đó, thấy con khỉ có những hành động thô lỗ trước mặt nàng tiên, Tiểu Minh liền may cho nó một cái áo được cắt ra từ tấm vải rách bọc trên yên ngựa. Khi mặc vào trông nó chắc khác nào một chú hề.

Nhưng có vẻ con khỉ lại rất thích kiểu áo đó, nó ngó trái, ngó phải, nhìn trước, nhìn sau rồi cười lên khèng khẹc. Đến đoạn đường thấy một loại cây với những chiếc lá như cái bát úp ngược lên trời, Tiểu Minh lại nảy ra ý định làm cho Còi một cái mũ để che nắng, nhưng chỉ được một ngày nó đã vứt đi đâu không rõ.

Có khỉ Còi, trên chặng hành trình tiếp theo Tiểu Minh không còn cảm thấy buồn tẻ nữa. Bây giờ cậu đã có bạn đồng hành để trò chuyện. Tuy vậy, chú khỉ Còi chẳng hiểu Tiểu Minh nói gì và thường ngủ ngay từ những phút đầu tiên, mặc cho cậu thao thao bất tuyệt.

Nam Minh

Video “Nước mắt những vì sao”:

videoinfo__video2.dkn.tv||201e9146f__

Xem thêm: