Bệnh là tìm đến thuốc
Đau là vào nhà thương
Kém sức khỏe – thể dục
Luống cuống tìm con đường

(Ảnh: pinterest.com)

Đời: sinh, lão, bệnh, tử
Tứ khổ đế, lẽ thường
Đã rớt xuống cõi tục
Là lầm lụi xót thương.

Trời đã bắt con người
Nương náu thân giả tạm
Số phong trần: hạt bụi
Nhìn thanh cao mà ham.

Số phong trần: hạt bụi. Nhìn thanh cao mà ham. (Ảnh: pinterest.com)

Cùng chín tháng mười ngày
Ai cũng từ cha mẹ
Có sinh thì có tử
Bệnh Lão đến từng ngày…

Thân là thân cát bụi
Về cát bụi hết Thân
Linh hồn liệu ở lại?
Hay rời khỏi hồng trần?

Linh hồn liệu ở lại? Hay rời khỏi hồng trần?

Duy vật và duy tâm
Hay cả hai là một?
Liệu khi ta đi rồi
Có nhớ ra nguồn cội?

Vật chất là năng lượng?
Sinh mệnh và tư tưởng?
Phải chăng bốn trong một
Là chân lý thường hằng?

Thân người trong Tam giới
Cùng hệ vật chất này
Cùng Mê và cùng Khổ
Không loại trừ, ai hay

Hàng vạn tỷ giá trị
Con người lập cho mình
Để so đo, kín rín
Đâu biết đời: thoáng bay

Hàng vạn tỷ giá trị. Con người lập cho mình. Để so đo, kín rín. Đâu biết đời: thoáng bay (Ảnh: pinterest.com)

Từ Thức lên cõi Tiên
Về trần gian đã bao dâu bể
Cứ tưởng đời dài rộng là thế
Thực ra nhúm quyền lực, sang giàu
Cõi nhân gian chỉ là chớp mắt…

Có những cảnh giới khác
Những sinh mệnh khác
Những điều làm ta kinh ngạc
Nơi ấy không phải cõi mê lầm
Nơi ấy là minh triết…

Khi hậu thiên, khoa học lấp đầy
Con người rơi vào bẫy
Tự dựng cọc đóng rào
Chính ta tự bủa vây

Nơi ấy không phải cõi mê lầm. Nơi ấy là minh triết… (Ảnh: pinterest.com)

Ta không biết ngoài Tam giới này
Có những thời – không khác
Những vật chất, tư duy,
Những sinh mệnh muôn màu

Nơi ấy không có thân người
Chẳng có Nghiệp Khổ đau
Không mò mẫm trong Mê mà là Giác Ngộ
Cánh cửa của Thiên Đường
Chấm dứt luân hồi, chấm dứt những kiếp sau.

Tôi ơi!
Ai ơi!
Sực tỉnh đi thôi
Đại Giác Giả
Dưới trần gian này đang đợi
Ngài đang cứu độ chúng sinh
Ngài đã đến rồi!

La Vinh

Tiểu mục Văn thơ là bức ký họa thơ ca, tản văn, âm nhạc mà chuyên mục Nghệ thuật Thời báo Đại Kỷ Nguyên muốn dành tặng cho độc giả, để tìm về với nơi thuần khiết sâu thẳm nhất của chính mình, như một nốt lặng trầm quý giá trong bản nhạc cuộc sống thường nhật ồn ào, sôi động.