Kết hôn là sự kiện trọng đại của đời người, đối với người phụ nữ mà nói, càng là việc lớn gấp bội. Tìm được một người đàn ông tốt để kết lương duyên là nguyện vọng của hầu hết các cô gái trước ngưỡng cửa hôn nhân…

Tuy vậy, việc tốt ấy lại dường như không như mong muốn của họ. Dưới đây là hai câu chuyện cổ về việc người xưa thủ vững tâm nguyện ký kết hôn ước khiến người ngày nay nghe vẫn thấy ấm lòng. 

Người phụ nữ hiếm có – Tự nguyện gả cho người khuyết tật

Vào thời nhà Thanh, huyện Nam Phong (nay thuộc phía nam thành phố Phủ Châu, nằm ở phía Đông tỉnh Giang Tây), quan huyện Dư Mỗ, người Quảng Tây, có vợ đã qua đời và chỉ có một cậu con trai. Người đời sau không biết tên tuổi của cậu con trai này nên thường gọi cậu là Dư Nam. 

Dư Nam bị liệt từ nhỏ, mỗi hành động của cậu đều cần đến sự giúp đỡ của người khác. Cậu cũng đã hai mươi tuổi. Dư Mỗ nhờ mai mối khắp nơi nhưng không ai chịu lấy người tàn tật làm chồng. Tuy nhiên, con gái bạn đồng hương của Dư Mỗ, sau khi nghe được chuyện này đã chủ động thỉnh cầu gả cho Dư Nam. Tâm ý của cô kiên định một cách khác thường, cha cô dù khuyên can cũng không lay động. Thế là Dư Mô đã cho người mang sính lễ đến nhà xin cưới cô về làm vợ cho con trai. 

Bởi vì sơ suất trong quá trình phá án, Dư Mỗ bị phạt đi lính canh giữ ở Tân Cương. Vì bị tàn tật, Dư Nam không thể đi cùng cha nên phải đến sống ở nhà nhạc phụ. Nhạc mẫu mất sớm, nam nữ chưa làm lễ kết hôn, hàng ngày sinh sống trong một nhà không tiện, do đó hai gia đình đã tổ chức hôn sự sớm cho hai người. 

Chưa đầy nửa năm sau, bố vợ cũng qua đời. Gia cảnh ngày càng sa sút, tài vật thiếu thốn, hơn nữa họ lại không có tiền tiết kiệm, do đó ngay cả cơm ăn áo mặc cũng phải lo từng bữa. Vợ Dư Nam liền lấy ra mấy cuốn sách tướng mệnh, xem bói, thuật số… còn sót lại của cha đưa cho Dư Nam đọc, còn bản thân thêu thùa may vá để kiếm sống qua ngày. 

Sau một thời gian ngắn, Dư Nam học được cách xem tướng mệnh, thuật số và bắt đầu kiếm sống ở trước cửa nhà. Mỗi sáng, người vợ đưa Dư Nam ra ngoài và ngồi trước bàn xem bói để đoán mệnh. Chỉ cần kiếm được đủ số tiền sinh sống trong một ngày liền dọn quán đóng cửa. Mới đầu, xem xong cho một người, cậu chỉ thu mấy đồng, sau này nhiều người biết đến, cậu lấy 100 đồng cho một lần xem. Vợ của Dư Nam rất giỏi về kinh doanh và tiết kiệm. Sau một thời gian, hai vợ chồng dùng số tiền kiếm được mua thêm nhà cửa và thuê nô bộc, hơn nữa còn sinh được mấy cậu con trai, cuộc sống khá sung túc.

Hai mươi năm sau

Dư Mỗ, người đang mang tội phải trấn giữ ở Tân Cương, vui mừng vì cuối cùng đã được hoàng đế ân xá và có thể trở về quê nhà. Trong lòng thầm nghĩ, tìm được con trai rồi sẽ đưa cậu về quê nhà Quảng Tây. Thế là Dư Mỗ tìm đến Dự Chương, nơi gia đình nhạc phụ con trai ở. Tuy nhiên, khi đến nơi, không ai biết con trai ông sống ở chỗ nào. Vậy là trước tiên ông thuê nhà trọ để ở rồi sẽ tìm người nghe ngóng tin tức. 

Tuy nhiên, khi đến nhà trọ, ông chủ nói với Dư Mỗ: “Dư Mỗ, có người đợi ông nửa ngày rồi”. 

Dư Mỗ không hiểu sự tình này như thế nào, tuy vậy ông lại thấy người chờ mình trông dáng vẻ như một người hầu. 

Người kia nói với ông: “Lão gia, ngài đến rồi! Thiếu gia sai con đến đây đón ngài”. 

Hóa ra Dư Nam thông qua thuật số chiêm tinh đã xem được ngày mà cha cậu sẽ về. Việc đầu tiên cậu làm là sai người sửa phòng ốc, may mấy bộ quần áo, chuẩn bị đón cha về nhà. Đồng thời cậu cũng sai quản gia đến quán trọ nghênh đón. Mọi sự quả đúng như những gì cậu đã tính toán. 

Khi bị đẩy đến Tân Cương canh giữ, ông luôn lo lắng cho sự sống chết của con trai. Dư Mỗ không nghĩ tới con trai lại có thể tự lập, con dâu quản lý việc nhà rất giỏi, cháu trai quây quần bên ông nội, gia đình hòa thuận vui vẻ. Thế là ông liền ở lại và không trở về quê cũ như tính toán lúc ban đầu nữa. 

Lời hứa kết thân của Diêu Hùng đáng giá ngàn vàng 

Diêu Hùng, tên chữ là Dật Phu, một vị võ tướng cuối thời Bắc Tống. Lúc đảm nhiệm chức tướng quân, ông đã đàm luận việc hôn sự cùng một vị tướng canh giữ trại, hứa đem con gái gả cho con trai của vị tướng kia. 

Thế nhưng sự đời vô thường. Vị tướng canh giữ trại kia lại đột ngột qua đời, vợ của anh ta cùng con trai phải lưu lạc nơi trần thế, không biết ở nơi nào. Gia đình Diêu Hùng đã một mực chờ đợi đối phương đến nói chuyện việc hôn sự. Tuy nhiên, chờ mãi mà không thấy người, việc hôn sự đành gác lại. 

Sau đó, triều đình bổ nhiệm Diêu Hùng làm chủ soái canh giữ biên ải. Một lần Diêu Hùng trở lại kinh thành thượng tấu kế sách, ông đã gọi một bà lão đến giúp giặt quần áo. Nghe phong cách nói chuyện và ứng xử, Diêu Hùng biết bà là một người có học thức, không phải giống như lão nông bình thường nên đã hỏi thăm một chút về thân thế của bà. 

Bà lão kể: “Trước kia chồng tôi làm quan canh trại vùng biên cương, có vị tướng họ Diêu đem con gái hứa gả cho con trai tôi. Hiện tại chồng tôi đã chết rồi, cuộc sống sinh hoạt trở nên khó khăn, con trai phải bán bánh kiếm sống qua ngày”. 

Diêu Hùng nghe xong ngọn nguồn câu chuyện, ông hỏi tiếp: “Bà còn nhớ dáng vẻ bề ngoài của Diêu Hùng không?” 

Bà lão nói: “Hai mẹ con tôi phiêu bạt khắp nơi, cuộc sống cơ cực, sinh hoạt khó khăn, tôi đã không còn nhớ rõ nữa”. 

Diêu Hùng nói: “Tôi chính là Diêu Hùng. Từ khi hứa gả con gái cho nhà của ngươi, tôi đã không nhận mai mối của bất kỳ ai, ngày ngày ngóng con rể đến nhà đón dâu. Sao có thể chỉ vì cha của con rể chết mà hủy đi hôn ước chứ?” 

Bà lão nghe xong những lời này không khỏi rơm rớm nước mắt, thật lâu không thốt nên lời.

Thế là Diêu Hùng liền giữ bà lão lại, cho người gọi cậu con trai của bà về, thay cho cậu một bộ quần áo mới. Sau đó, Diêu Hùng đưa hai mẹ con bà lão đến địa phương nơi mà ông đang trấn thủ, khua chiêng gõ trống tổ chức hôn sự, giúp con gái hoàn thành việc trăm năm đại sự. 

Trong hôn nhân, duyên và tín, thiếu một trong hai sẽ không thành. Lời hứa của cổ nhân đáng giá ngàn vàng, người thời nay khó mà bì kịp. Giữ vững lời hứa và tâm nguyện, chăm chỉ làm việc sẽ viết nên bản nhạc hạnh phúc. Người không sợ cực khổ trả giá, Thượng Thiên cũng sẽ đền bù lại cho người đó hoa thơm trái ngọt. 

Tác giả: Thái Nguyên – Epoch Times
San San biên dịch

Từ Khóa: