Tiểu mục Văn thơ là bức ký họa thơ ca mà chuyên mục Nghệ Thuật Đại Kỷ Nguyên muốn dành tặng độc giả, để tìm về với nơi thuần khiết sâu thẳm nhất của trái tim mình, như một nốt lặng trầm quý giá trong bản nhạc cuộc sống thường nhật ồn ào, sôi động.

Đời người chút thoáng hoa rơi,
Mỏng như cánh mỏng, đầy vơi kiếp người.
Tình kia rắc, thắm bời bời,
Gió xuân thổi, lụa là rồi, bặt thơm.

Đợi mùa sau, đào hoa đơm,
Ta xin ít nụ, ướp thêm xuân thì.
Xuân lại, rồi, xuân lại đi,
Tình kia được mất, còn gì mà mong?

Xuân lại, rồi, xuân lại đi. Tình kia được mất, còn gì mà mong? (Ảnh: Youtube.com)

Đại Ngọc ơi, nước mắt trong,
Chôn hoa ngày ấy, nỗi lòng hôm nay…
Bao luân hồi, bao tỉnh say?
Em còn phơ phất cõi này thế gian?

Bao mây chuyển trắng lên ngàn,
Em chôn hoa, đợi nồng nàn tình xưa?
Chôn hoa, mấy kiếp ngẩn ngơ,
Mắt ướt lệ, cứ vẩn vơ chữ Tình …

Chỉ Xuân còn đấy với mình,
Vụng đường tu, cứ đinh ninh lời thề…
Bỏ nguyện ước, bỏ sơn khê,
Thang mây đang cuốn, ta về cõi Trên ….

Chôn hoa, mấy kiếp ngẩn ngơ. Mắt ướt lệ, cứ vẩn vơ chữ Tình … (Ảnh: Webtretho.com)

Nhìn xuống lầm lụi sang hèn,
Chữ Tình hư ảo, đắm chìm vũng Mê…
Ta cầm tay, dắt ta về,
Ngàn Xưa để lại, lời thề Ngàn Mai…

Chữ Tình dan díu một hai,
Chôn hoa cũ, nhẹ gót hài, đường mây.
Xanh rặng liễu, nở đỏ cây
Trăng dừng lại, đến nơi đây, một làng.. *

Chữ Tình dan díu một hai. Chôn hoa cũ, nhẹ gót hài, đường mây. (Ảnh: Pinterest.com)

Một ngày, Lục Du đi chơi xa, vượt qua con đường có non có nước, đi được hơn một canh giờ, nhà cửa ngày càng thưa thớt. Khi ông leo lên một sườn dốc phóng mắt nhìn, chỉ thấy trước mặt núi non trùng điệp, sông ngòi chằng chịt, tựa như không còn đường đi nữa.

Nhưng Lục Du ham chơi nên không muốn quay đầu. Ông men theo sườn núi đi về phía trước, được mấy chục bước, rẽ qua góc núi, thì đột nhiên phát hiện ở trong một thung lũng gần đó có một thôn trang nhỏ. Nơi ấy hoa đỏ liễu xanh, cảnh sắc xinh tươi, hệt như cõi bồng lai trong truyền thuyết.

Trở về nhà, Lục Du có ấn tượng sâu sắc với chuyến tản bộ xa này, mới sáng tác bài thơ luật thất ngôn «Du Sơn Tây thôn», trong đó có hai câu:

“Sơn trùng thủy phục nghi vô lộ,
Liễu ám hoa minh hựu nhất thôn”

(tạm dịch: Núi cùng nước tận ngờ hết lối, Bóng liễu hoa tươi một thôn làng).

Ý tứ là: Giữa cảnh núi non trùng điệp, sông ngòi chằng chịt, tưởng như không còn đường đi nữa, thì bỗng nhiên ở ngay trước mắt, phát hiện thấy trong bóng râm rặng liễu xanh mát và khóm hoa tươi đẹp rực rỡ sắc màu còn có một thôn làng. Đây là hai câu thơ tả cảnh trữ tình, hàm chứa triết lý phong phú, được mọi người yêu thích và truyền tụng hàng trăm ngàn năm qua, ngụ ý ‘khổ tận cam lai’, tận cùng của đau khổ thì bất chợt hạnh phúc ùa đến.

Anh Vũ