Khi căn bệnh ung thư máu đã đến giai đoạn không thể cứu vãn với những cơn sốt cao nhiều ngày không hạ, không thể tự đi lại được nữa, anh bất ngờ gặp được vị ân nhân của đời mình.

Dưới đây là câu chuyện khó tin nhưng có thật của anh Nguyễn Mậu Tâm (SN 1993), quê tại xã Duy Ninh, huyện Quảng Ninh, tỉnh Quảng Bình.

“Bản án tử hình” với chàng trai trẻ

Tôi sinh ra trên vùng quê nghèo ở xã Duy Ninh, huyện Quảng Ninh. Gia đình có hoàn cảnh khó khăn nhất trong xóm, từ nhỏ tôi đã sống một cuộc sống vất vả và chật vật hơn nhiều so với các bạn cùng trang lứa. Hằng ngày tôi quanh quẩn trên đồng ruộng: ban ngày mò cua bắt cá, tối lại bắt nhái dù thời tiết có khắc nghiệt như thế nào; vì nếu không làm thì không có tiền trang trải trong gia đình.

Thời gian cứ thế trôi qua, dần dần tôi cũng thấy quen với cuộc sống như vậy. Cho đến khi biến cố xuất hiện. Cuối năm học lớp 9, tôi hay bị sốt, sốt cao mà không hạ, người ốm yếu xanh xao. Vậy là gia đình quyết định đưa tôi đến các cơ sở y tế để khám, hết huyện đến tỉnh, rồi lên trung ương. Cậu thanh niên đang dồi dào sức khỏe với những ước mơ bay bổng phía trước đành phải tạm gác lại chuyện học hành để vào bệnh viện điều trị. 

Lúc đó tôi không hiểu vì sao lại được chuyển tuyến nhanh đến như vậy. Sự hồn nhiên của đứa trẻ 15 tuổi khiến tôi thích thú với điều đó, vì trước giờ tôi có được đi chơi xa đâu, chỉ đi học rồi quanh quẩn ở nhà và trên đồng ruộng là hết ngày. Lúc đó thấy gia đình ai cũng buồn bã, nhìn tôi mà cứ rưng rưng nước mắt. Tôi bắt đầu cảm thấy lo lắng và quyết định hỏi mọi người. Nhưng không ai nói với tôi cả. Tất cả đều giấu và không muốn cho tôi biết.

Vào đến bệnh viện TW Huế, thời gian điều trị 1 tháng, 2 tháng, đến 3 tháng tôi vẫn chưa thoát khỏi cái không gian u ám này. Càng ngày tôi càng ốm yếu, tôi cảm thấy sức khỏe của mình không còn được như trước nữa. Số thuốc mà tôi phải uống tăng lên theo từng đợt. Lúc này, tôi quyết định tìm hiểu về bệnh của mình. Tôi lên mạng Internet từ từ tra cứu về tên khoa học căn bệnh của tôi: “Bạch cầu kinh dòng hạt”. Tôi đọc… đọc… và nhìn thấy 3 chữ “ung thư máu”… Tôi có đang nhìn nhầm hay không, tôi không dám tin vào mắt mình nữa! Nếu thực sự là ung thư máu, vào thời điểm đó, thì có khác gì một bản án tử hình cho tôi đâu? 

Tôi sốc khi biết sự thật này. Nhưng rồi biết gia đình ai cũng buồn, giờ hỏi lại nữa thì khiến mọi người càng buồn hơn. Đêm hôm đó, tôi suy nghĩ và khóc, tôi chỉ biết trùm chăn lại và khóc, khóc trong uất hận. Tại sao lại là tôi? Sao không là ai khác? Sao Ông Trời lại bất công với tôi như thế? Tôi từng nghe nói rằng Ông Trời không lấy đi của ai tất cả cái gì cơ mà, nhưng sao lại lấy tất cả những gì tôi có, kể cả sức khỏe vốn là thứ duy nhất tôi có lúc đó? Tôi bắt đầu hận Ông Trời.

Nhiều đêm như thế, tôi không ngủ được và khóc… Thấy chán cuộc sống nhưng rồi dần dần tôi cũng quen, đi viện đã là chuyện thường. Cuộc sống vốn đã khó khăn đối với gia đình như thế, giờ thêm tôi bị thế này nữa, tất cả trước mắt tôi là một bầu trời u ám. Bao nhiêu ước mơ hoài bão đành khép lại, chuyện học hành cũng vì thế mà dở dang. 

Có năm, số ngày nghỉ của tôi còn nhiều hơn cả số ngày đến lớp, nhưng nhà trường đã tạo điều kiện để tôi vẫn được theo học. Nhiều giáo viên biết hoàn cảnh của tôi như thế nên luôn động viên tôi tiếp tục đến lớp. Sức khỏe tôi đã dần ổn hơn và nếu không có gì bất trắc, tôi phải vào Huế mỗi tháng 2 lần kiểm tra rồi nhận thuốc uống theo chỉ định của bác sĩ. Thời gian cứ thế trôi đi, tôi tốt nghiệp đại học, đó quả là điều ít ai có thể ngờ tới. Có người còn nói sau lưng tôi rằng: “Bị bệnh đó sao vẫn còn sống được tới giờ nhỉ?” Rất nhiều câu hỏi khác nữa. Dù buồn nhưng tôi vẫn mặc kệ với tư tưởng: Sống chừng nào hay chừng đó!

Mạng sống đến hồi kết thúc…

Ra trường và đi làm, vì sức khỏe không được tốt nên tôi luôn chọn cho mình những công việc nhẹ nhàng. Tôi quyết định theo nghề khách sạn. Nhưng rồi cái gì đến cũng phải đến, điều tôi lo sợ nhất chính là một ngày nào đó tôi không thể đứng vững được nữa, cuối cùng đã đến. 

Đó là thời điểm tháng 9 năm 2018, lúc còn đang làm việc tại khách sạn Vinpearl Quảng Bình. Tôi đột nhiên sốt và có những biểu hiện bệnh không thể trì hoãn thêm được nữa. Thuốc đặc trị lâu nay giờ đây không thể làm gì được với bệnh của tôi. Vậy là tôi phải nhập viện liên tục trong thời gian lâu, hết truyền máu, truyền kháng sinh rồi hạ sốt… Nhưng tôi cảm nhận được các phương pháp điều trị không có tác dụng gì nữa. 

Cơn sốt cao cứ liên tục, kéo dài trong nhiều ngày khiến tôi không thể chịu đựng nổi, xương cốt toàn thân đau nhức khôn thấu vì cứ sốt 41 – 42 độ cả ngày lẫn đêm mà không khi nào hạ. Kéo dài trong khoảng từ 7 – 10 ngày/lượt. Nhưng rồi chỉ có 3 ngày sau lại sốt tiếp đợt mới. Cứ như thế, cân nặng của tôi sụt xuống trầm trọng vì không thể ăn uống được gì cả, nhìn thân xác mình trong gương tôi không dám tin đó là mình, thân tàn ma dại. Người xanh xao như tàu lá chuối và không thể tự đi lại được nữa. 

Tôi không thể nhớ bất cứ một sự việc gì lâu được, ai nói gì chỉ sau một lúc là quên hết. Vì phải liên tục kiểm tra thân nhiệt nên tôi thường hay kẹp nhiệt kế, nhưng tôi không biết bao lâu là có thể lấy ra xem được và phải nhờ người nhắc. Tôi không còn tự căn được thời gian nữa, ý thức của tôi gần như bị mất kiểm soát.

Có bệnh thì vái tứ phương, tôi và gia đình đã thử thêm một số phương pháp chữa bệnh khác nhưng tất cả đều không thành công, bệnh tình ngày càng trở nên nguy kịch. Lúc này tôi nghĩ mình không thể tiếp tục sống thêm được nữa, nhiều lúc tôi nghĩ đến tự tử. Tôi muốn sống… nhưng sống thêm ngày nào tôi lại thấy gia đình buồn bã ngày đó, vì tôi mà kinh tế gần như kiệt quệ. Tôi còn nhớ một lần, trong thẻ ngân hàng tôi còn một số tiền nhỏ. Tôi quyết định đưa thẻ và đọc mật khẩu cho chị gái rồi nói: “Lỡ em có chuyện gì thì chị cứ lấy ra rồi đưa cho nhà mình lo chuyện”. Vừa nói tôi vừa khóc, chị tôi cũng không thể kìm nổi nước mắt. 

Lúc đó, tôi đã chuẩn bị sẵn sàng cho việc mình có thể rời đi bất cứ lúc nào. Ở bệnh viện, chứng kiến hết bệnh nhân này đến bệnh nhân khác bị bệnh như tôi lần lượt ra đi trong đau khổ, bỏ lại tất cả mọi thứ, tôi bắt đầu nghĩ về cuộc đời của mình. Tôi đã khóc rất nhiều, tôi không biết liệu có tồn tại sức mạnh nào có thể giúp tôi thoát khỏi lưỡi hái của tử thần hay không? Tôi nhận ra mình thật nhỏ bé và bất lực khi phải đối diện với cái chết.

Bất ngờ tái sinh

Giữa sự sống và cái chết, đúng vào lúc tuyệt vọng nhất thì ánh sáng hy vọng rọi tới cuộc đời tôi. Một chị đồng nghiệp đến thăm, thấy tình trạng của tôi, chị bảo: “Bây giờ chỉ có Pháp Luân Đại Pháp mới cứu được em thôi”, và đưa tôi cuốn sách Chuyển Pháp Luân rồi dặn dò đọc hằng ngày. Chị còn nói thêm những người tu luyện pháp môn này thu được lợi ích sức khỏe và tinh thần ra sao, và đưa địa chỉ trang web để xem các video hướng dẫn tập động tác. Những lời nói chân thành của chị làm tôi nghĩ mình cứ thử một lần xem sao. Tôi nhận sách và bắt đầu đọc. 

Thực tình, tôi không tin là chỉ có nhờ đọc sách và luyện tập những động tác đơn giản như thế mà có thể khỏi được bệnh, trong khi y học hiện đại như thế còn phải bất lực. Nhưng vì lúc ở viện tôi chẳng có việc gì làm nên cứ đem sách ra đọc với suy nghĩ giết thời gian, cho khuây khoả và cũng không hoàn toàn hiểu hết những gì viết trong đó. Tôi thấy ba chữ “Chân – Thiện – Nhẫn” cứ lặp đi lặp lại trong quyển sách. Cứ như vậy, tôi đã đọc đi đọc lại bao nhiêu lần.

Thế rồi, cuốn sách đã giải khai cho tôi rất nhiều ẩn đố về sinh mệnh và vũ trụ mà dù có lục tung mọi giáo trình trong trường đại học tôi cũng không thể được biết. Tôi hiểu ra vì sao mình mắc bệnh, vì sao cuộc sống của tôi lại đầy những thăng trầm như thế. Tôi không còn oán trách định mệnh nữa. Và quan trọng hơn hết, tôi hiểu được cách duy nhất cứu sống bản thân: là chỉ có bước đi trên con đường tu luyện. 

Kể từ đó, sau mỗi lần đi viện về, tôi cố gắng đọc các bài giảng của Sư phụ Lý Hồng Chí và ra công viên luyện công. Ở đó có rất nhiều người sẵn sàng giúp đỡ, động viên chia sẻ thúc giục tôi tu luyện. Chính sự ấm áp chân thành đó là nguồn động lực lớn lao để tôi ngày một vững bước. Thời gian đó, mỗi ngày tôi đọc Chuyển Pháp Luân ít nhất hai bài giảng, các nguyên lý dần dần thấm nhuần trong tư tưởng của tôi, và không biết tự lúc nào tôi thuộc lòng Luận Ngữ – phần mở đầu của cuốn Chuyển Pháp Luân. Mỗi buổi chiều, tôi lại ra công viên luyện công cùng với mọi người. 

Cứ như thế, sức khỏe của tôi thay đổi một cách rõ rệt, cơn sốt vốn bám chặt lấy tôi cũng chuyển biến không ngừng. Khoảng cách mỗi lần sốt được kéo giãn theo thời gian. Từ 3 ngày/lượt thì dần dần lên 5 ngày, 10 ngày, nửa tháng/lượt; cơn sốt cũng trở nên nhẹ nhàng, dễ chịu hơn. Và chỉ sau 2 tháng đọc sách và luyện công, cơn sốt vốn hành hạ cơ thể tôi hoàn toàn biến mất, các cơn đau khác cũng từ từ thuyên giảm rồi biến mất lúc nào không hay. Trước đây, các cơn đau cứ hành hạ thể xác nên tính khí của tôi lúc nào cũng khó chịu nóng nảy với người nhà. Còn bây giờ, tôi đã hiểu được ý nghĩa của cuộc sống, cố gắng tu dưỡng bản thân, hòa đồng và vui vẻ với mọi người.

Tới nay, thân thể và tinh thần tôi đã hoàn toàn ổn định. Từ một cậu thanh niên cứ ngỡ tuổi thanh xuân của mình sắp chấm dứt trong bệnh viện, thì giờ đây tôi có thể thoải mái hòa mình để trải nghiệm những giá trị của cuộc sống.

Anh Nguyễn Mậu Tâm và vợ (Ảnh do nhân vật cung cấp). Để hiểu thêm về ý nghĩa của những tấm hình này, mời quý vị cùng đọc tiếp câu chuyện…

Chỉ có những người đã từng đối diện với cửa tử, thấu hiểu nỗi đau tột cùng của bế tắc và tuyệt vọng mới có thể hiểu thấu được niềm vui của tôi bây giờ, thấy được sự sống là đáng quý biết bao. Bởi vậy, khi nhớ đến những bệnh nhân giống như mình trước kia, tôi luôn làm hết sức để chia sẻ với họ những điều mình đã trải nghiệm được, để hy vọng một ngày họ cũng được may mắn giống như tôi.

Tôi luôn biết ơn nhà sáng lập Pháp Luân Công – Sư phụ Lý Hồng Chí – đã cứu vớt cuộc đời tôi và dắt tôi đi trên con đường chính đạo, dạy tôi làm một người tốt thực sự theo nguyên lý “Chân- Thiện- Nhẫn”.

Pháp Luân Đại Pháp (còn gọi là Pháp Luân Công) là một môn khí công tu luyện cổ truyền theo nguyên lý Chân – Thiện – Nhẫn. Thông qua việc tu sửa tâm tính và rèn luyện thân thể trong Pháp Luân Đại Pháp, những người chân chính tu luyện có thể đạt đến trạng thái khỏe mạnh, hết bệnh và thăng hoa về cảnh giới tinh thần. Để biết thêm thông tin, mời các bạn truy cập phapluan.org. Tất cả sách, nhạc luyện công và tài liệu hướng dẫn đều được cung cấp miễn phí.

Cái kết có hậu

Vài ngày trước đây, anh Nguyễn Mậu Tâm vui vẻ gửi cho Toà soạn DKN những tấm hình mới nhất của anh cùng vị hôn thê – chính là “chị đồng nghiệp” mà đã giới thiệu Pháp Luân Công cho anh ngày nào. Họ vừa kết hôn vào tháng 9 vừa rồi, trong niềm hạnh phúc lứa đôi và cả niềm hạnh phúc của hai tâm hồn đến với nhau nhờ Chân – Thiện – Nhẫn. 

Quý vị độc giả có thể liên hệ với anh Nguyễn Mậu Tâm qua số điện thoại: 0352 293 257. Để hiểu lý do vì sao chân chính tu luyện Pháp Luân Công có thể chữa khỏi bệnh, ngay cả bệnh nan y, mời quý vị tham khảo phóng sự về Thầy thuốc Nhân dân Trần Đình Chiến ngay sau đây.