Câu chuyện ngắn dưới đây như một món quà tâm hồn mà chuyên mục Học tiếng Anh của báo Đại Kỷ Nguyên dành tặng quý độc giả nhân dịp ngày lễ đặc biệt này!

A Christmas Present, Delayed –  Món quà Giáng sinh muộn màng

( Robert F. Walsh)

Having a sister is like having a best friend you can’t get rid of. You know whatever you do, they’ll still be there. –  Amy Li

Khi có một người em gái nghĩa là bạn có một người bạn tốt nhất mà không bao giờ lo sợ sẽ mất đi. Bạn biết rằng dù bạn có làm gì đi chăng nữa thì người thân của mình vẫn ở đó. – Amy Li

I was ten the summer my dad helped me buy my first ten-speed bicycle from Father Allen. I put up $60 of my grass cutting and snow shoveling money, and my dad put up the other half. I would pay him back in installments over the next six months. Although it was the kind of bike you’d expect a priest to have (dull silver, slightly worn, no baseball cards in the spokes), it was my ticket to the adult world.

Vào mùa hè năm tôi 10 tuổi, bố tôi đã giúp tôi mua chiếc xe đạp 10 tốc độ đầu tiên từ Cha Allen. Tôi trả 60 đô la mà tôi kiếm được từ việc cắt cỏ và xúc tuyết và bố tôi trả nửa còn lại. Tôi sẽ trả dần số tiền đó cho bố tôi trong 6 tháng tới. Mặc dù đó là chiếc xe đạp đặc trưng mà một linh mục thường có (với màu bạc buồn tẻ, hơi mòn và không có thẻ bóng chày ở căm xe) nhưng nó vẫn là chiếc vé đưa tôi đến với thế giới người lớn.

I spent that summer and autumn riding as if to put Greg LeMond to shame. My sister Liz, a prisoner of her five-speed and banana seat, never had a chance to keep up. We’d always been stuck with hand-me-downs from our older brothers and sisters, a few of whom had notoriously bad taste in bikes. Now, however, I was able to ride to every corner of town, sometimes even as far as the beach. In those heady days before one acquires a driver’s license, a good bike is a magic carpet.

Tôi dành cả mùa hè và mùa thu năm đó lái xe như thể để khiến Greg LeMond hổ thẹn. Em gái tôi – Liz, là một tù nhân của chiếc xe đạp 5 tốc độ với yên xe dài của con bé, sẽ không bao giờ có cơ hội để theo kịp. Chúng tôi đã luôn bị mắc kẹt với những đồ cũ được truyền lại từ các anh chị mà một vài người trong số họ nổi tiếng là có cách nhìn tệ hại trong việc chọn xe đạp. Tuy nhiên bây giờ tôi đã có thể lái xe đến mọi ngóc ngách trong thị trấn, thậm chí đôi khi xa hơn đến tận bãi biển. Trong những ngày rong chơi trước khi có được giấy phép lái xe thì một chiếc xe đạp tốt chính là một chiếc thảm bay kỳ diệu.

Just before the Christmas deadline to pay my dad back, we were hit with several snowstorms. This allowed me to shovel enough driveways to pay off my debt. I was now officially a bike owner; it was a feeling unlike any other.

Ngay trước Giáng sinh, hạn chót để trả lại khoản tiền mua xe cho bố tôi, chúng tôi đã gặp vài cơn bão tuyết. Điều này giúp tôi kiếm đủ tiền để trả hết khoản nợ nhờ việc xúc tuyết ở các đường lái xe vào nhà. Bây giờ tôi đã chính thức sở hữu một chiếc xe đạp, đó là một cảm giác không giống với bất kỳ cảm giác nào khác.

It’s important to note that while my mom and dad were fantastic parents, they couldn’t be trusted with the awesome responsibility of buying appropriate Christmas presents. They were too quick to pass off gloves, sneakers, and shirts as “presents.” And while we might say a prayer over the Baby Jesus in the manger on our way to church, he seemed too busy at this time of year to leave presents under the tree. We outsourced our requests for the really good presents to Santa.

Một điều quan trọng cần nhắc đến là mặc dù bố mẹ tôi là bậc phụ huynh tuyệt vời nhưng tôi vẫn không tin tưởng bố mẹ với trách nhiệm khó khăn là mua quà Giáng sinh phù hợp cho chúng tôi. Họ nhanh chóng bỏ qua găng tay, giày đế mềm và áo sơ mi trong danh sách quà tặng. Và trong khi chúng tôi có thể lặp đi lặp lại lời cầu nguyện với Chúa Hài đồng Giê-su trong máng cỏ trên đường chúng tôi đến nhà thờ. Ngài ấy dường như quá bận rộn vào thời điểm này trong năm để đặt các món quà dưới cây. Chúng tôi giao phó những cầu nguyện về những món quà tuyệt vời cho Ông già Nô-en.

For her family of seven kids, my mom developed a system in which she decorated the outside of seven large boxes with different types of wallpaper. We each had our own box that contained six or so presents, and we’d close our eyes and reach in to grab one when it was our turn. This cut down on hours of wrapping and satisfied my dad’s Naval sense of order.

Đối với một gia đình có 7 đứa trẻ, mẹ tôi sáng tạo ra một hình thức phát quà trong đó bà ấy trang trí bên ngoài 7 chiếc hộp lớn với các loại giấy dán tường khác nhau. Chúng tôi mỗi người có chiếc hộp của riêng mình trong đó chứa khoảng 6 món quà và chúng tôi sẽ nhắm mắt lại và bốc lấy một món quà khi đến lượt chúng tôi. Điều này giúp tiết kiệm thời gian gói quà đồng thời làm hài lòng bố tôi về ý thức thứ tự trong hải quân.

The downside was we opened one present at a time so everyone could “appreciate” each other’s gifts. Neither Liz nor I “appreciated” this system because we went last. After the obligatory “oohs” and “aahs,” each of us held up our present for family review, a process that averaged about five minutes or so. This meant Liz and I had to wait about twenty-five minutes between each present, so patience was in short supply—when one of us pulled out a belt or package of underwear, we seethed the entire time.

Điều mà chúng tôi không thích là khi chúng tôi mở quà cùng một lúc vì vậy mọi người có thể đánh giá quà của nhau. Cả tôi và Liz đều không “đánh giá cao” hình thức phát quà này vì chúng tôi là những người được bốc quà cuối cùng. Sau những tiếng “ohh”, “ahh” mang tính bắt buộc, mỗi chúng tôi giơ lên món quà của mình để gia đình cùng xem, một quá trình trung bình mất khoảng 5 phút. Điều này có nghĩa là Liz và tôi phải chờ khoảng 25 phút, vậy nên rất khó để giữ sự kiên nhẫn – Nhất là khi một trong chúng tôi bốc phải món quà là thắt lưng hay giấy gói của đồ lót, chúng tôi sôi sục suốt khoảng thời gian này.

My dad, a master showman, liked to keep a few of Santa’s better presents for the end. On that fateful Christmas morning, he gave me a used portable record player. I was ecstatic—I was finally untethered from the “family stereo” that all of us fought over.

Cha tôi, một ông bầu bậc thầy, thích giữ vài món quà tốt hơn của Ông già Nô-en cho đến cuối cùng. Vào buổi sáng Giáng sinh định mệnh đó, ông ấy đưa cho tôi một máy hát đĩa di động đã qua sử dụng. Tôi sung sướng vô cùng. Cuối cùng tôi đã thoát khỏi “dàn âm thanh gia đình” mà tất cả chúng tôi đã từng tranh giành nhau.

Alas, my elation was short-lived after my dad called my sister to the kitchen. “We have one more gift for you,” he said as he opened the door that led to the garage. There, on the steps, stood a brand new ten-speed Schwinn. I didn’t hear her screams of joy—all I could hear was the sputtering engine of the lawnmower, the endless scraping of the metal snow shovel on concrete. I’d endured far too many hours of indentured servitude for my used bike; that Santa could give Liz this sparkling machine less than a week later was a sign that he was losing his touch. Could Mrs. Claus be putting something in his food?

Nhưng than ôi, niềm vui của tôi quá ngắn ngủi sau khi cha tôi gọi em gái tôi vào nhà bếp. “Chúng ta có thêm một món quà cho con”, ông nói khi mở cánh cửa dẫn đến nhà xe. Ở đó, trên các bậc thang, dựng chiếc xe đạp 10 tốc độ mới tinh. Tôi không nghe thấy tiếng hét vui sướng của con bé, tất cả những gì tôi có thể nghe là tiếng động cơ thổi của máy cắt cỏ, tiếng cào vô tận của xẻng xúc tuyết kim loại trên nền bê tông. Tôi đã chịu đựng quá nhiều thời gian lao động để có được chiếc xe đạp đã qua sử dụng của tôi , vậy mà Ông già Nô-en có thể tặng cho Liz chiếc xe lấp lánh này chưa đến một tuần sau, đó là dấu hiệu cho thấy ông ấy đang mất đi sự nhạy cảm của mình. Có thể bà già Nô-en đã cho gì đó vào đồ ăn của ông ấy chăng?

I slumped onto the floor. My ten-speed chariot had turned into a pumpkin in the time it took my sister to hop on the gleaming leather seat.

Tôi ngồi sụp xuống sàn nhà. Chiếc xe mười tốc độ của tôi biến thành 1 quả bí ngô trong khi em tôi nhảy lên chiếc ghế da bóng loáng.

“Let’s go for a ride, Rob!” she sang, my dad holding the bike upright as she put her feet on the pedals.

“Hãy đi chơi một chuyến nào, Rob!”, con bé nói, bố tôi giữ chiếc xe đứng thẳng trong khi nó đặt chân lên bàn đạp.

“Too snowy to ride,” I muttered, pushing the record player farther away from me. The symbolism seemed lost on my dad.

“Tuyết nhiều vậy mà đi cái gì”, tôi lẩm bẩm, đẩy chiếc máy hát đĩa xa ra khỏi tôi. Hình tượng người cha trong lòng tôi dường như đã sụp đổ.

I seethed for the rest of the day, then the rest of the week. My dad was not someone to whom we complained about presents (not if we ever wanted to see another, anyway). Santa always seemed to lose interest after Christmas, rarely accepting returns or trade-ins. That left the Baby Jesus, but He wasn’t answering my prayers—I could tell because Liz’s bike had yet to crumble into a pile of rust flakes.

Tôi tức giận suốt ngày hôm đó và cả tuần sau. Bố tôi không phải là người mà chúng tôi có thể phàn nàn về những món quà (nếu như không muốn chẳng bao giờ nhìn thấy món quà nào nữa). Ông già Nô-en dường như luôn không còn quan tâm sau Giáng sinh, hiếm khi chấp nhận trả lại hay đổi chác những món quà. Nhưng vẫn còn có Chúa Hài đồng Giê xu, nhưng dường như Ngài không chứng giám lời cầu nguyện của tôi – Tôi biết điều đó vì chiếc xe đạp của Liz vẫn chưa vỡ nát thành từng mảnh sắt vụn.

After a few weeks of watching me pout, my dad finally pulled me aside. “Everything okay?”

Sau một vài tuần thấy tôi nhăn nhó hờn dỗi, cuối cùng bố tôi kéo tôi sang một bên hỏi: “Mọi thứ vẫn ổn chứ con?”

“It’s not fair,” I whined. “I worked so hard for my bike, and it’s not even new. Then Liz gets a brand new bike as soon as I make the final payment. She didn’t have to do anything for it.”

“Thật không công bằng”, tôi than thở. “Con đã làm việc rất vất vả để có được chiếc xe đạp của con, và thậm chí không có được một chiếc xe mới. Và rồi Liz có được một chiếc xe đạp mới tinh ngay khi con vừa trả xong khoản nợ mua xe. Con bé chẳng cần làm bất cứ điều gì để có được chiếc xe ấy.”

My dad smiled. “She didn’t have to do anything for it because it’s not really for her,” he said, and then left the room.

Bố tôi mỉm cười: “Em con chẳng cần phải làm bất cứ điều gì để có được chiếc xe đạp ấy bởi vì nó không thực sự dành cho em ấy”, bố nói rồi rời khỏi phòng.

What did that mean? I didn’t want her bike – it had the girly bar that sloped down to the ground and a flowery white basket on the handlebars. I could turn it in for a new set of action figures, I figured, but she’d been on it every day since Christmas – no way they’d let me take it back now. I eventually got over it, chalking it up to elf error (the naughty and nice list can be cumbersome).

Điều đó có nghĩa là sao? Tôi không muốn chiếc xe của con bé – nó có một thanh dốc xuống rất nữ tính và một chiếc giỏ màu trắng hoa hòe trên tay lái. Tôi có thể thay đổi nó trở nên năng động hơn, tôi đã hình dung như vậy, nhưng con bé sử dụng chiếc xe mỗi ngày kể từ Giáng sinh – không đời nào bây giờ họ để tôi lấy lại chiếc xe. Cuối cùng tôi quên đi chuyện đó, quy đó là lỗi của yêu tinh. (Danh sách xấu và tốt có thể quá dài).

By spring Liz and I were riding all over town together now that she could keep up. Sure, I’d lose her on the steep slopes, but I always let her catch up when we went downhill. Initially, the youngest children in a large family form a bond out of necessity – older siblings can be taxing, and there are only so many locked doors one can hide behind. Sometimes, you need someone else in the foxhole with you.

Vào mùa xuân, Liz và tôi lái xe khắp nơi trong thị trấn cùng với nhau và bây giờ con bé đã có thể theo kịp tôi. Đương nhiên tôi bỏ xa con bé ở những con dốc cao nhưng tôi luôn để con bé theo kịp khi chúng tôi đi xuống dốc. Ban đầu, những đứa trẻ nhỏ nhất trong một gia đình lớn hình thành mối quan hệ khăng khít do hoàn cảnh bắt buộc – những anh chị em lớn hơn có thể gặp phiền phức, và có rất nhiều cánh cửa bị khóa, một trong số chúng có thể ẩn đằng sau. Đôi khi, bạn cần một ai đó ở cùng phía với bạn.

As we grew, Liz and I became true friends. We biked down to swim at the local pool, then put in seven miles to take the free town tennis lessons together. We planned secret parties when my parents went on trips and played a game of “Who can leave less gas in the tank” when we finally got our drivers’ licenses. I relied on her to put names to faces when we were at parties, and she treated my best friends as her personal dating service. We ended up at the same college, and even graduated the same year.

Khi chúng tôi lớn lên, Liz và tôi trở thành những người bạn thực sự. Chúng tôi đạp xe xuống hồ bơi địa phương để bơi, sau đó đạp xe 7 dặm để tham gia khóa học quần vợt miễn phí cùng nhau. Chúng tôi có những kế hoạch bí mật bên nhau khi bố mẹ đi vắng xa và chơi một trò chơi có tên “Ai có thể để thoát ít khí hơn trong bể” khi chúng tôi cuối cùng đã có được giấy phép lái xe. Tôi dựa vào con bé để đặt tên cho rất nhiều thứ khi chúng tôi ở bên nhau. Con bé xem những người bạn thân nhất của tôi như dịch vụ hẹn hò cá nhân của nó. Chúng tôi đã vào cùng một trường đại học và thậm chí tốt nghiệp cùng một năm.

Still, I wasn’t smart enough to figure out what my dad meant until years later. That brand new bike was not a gift for Liz – it was a gift for me. He’d given me the gift of my sister’s company, the ability to stay together rather than drift apart in the face of my ability to travel. He gave me my best friend.

Tuy nhiên, tôi vẫn không thể hình dung được ý định của bố tôi cho đến nhiều năm sau đó. Chiếc xe đạp mới tinh đó không phải là một món quà cho Liz – đó là món quà dành cho tôi. Ông ấy đã tặng tôi món quà: trở thành bạn đồng hành của em gái tôi, đi cùng với nhau chứ không phải là mỗi người một hướng. Bố đã tặng cho tôi một người bạn tốt nhất.

It’s a gift I’ve treasured every day since.

Đó là món quà tôi luôn trân trọng kể từ đó.

Theo CEP

Thảo An biên tập