Sherry đã nhận nuôi người con đầu tiên vào năm 1983, khi đưa về nhà một cậu bé trai và đặt tên con là Brian. Đó là sau khi bà và chồng bà, ông Craig biết rằng họ sẽ không bao giờ có thể sinh con. Nhưng đó không phải là đứa trẻ cuối cùng của họ, bởi cuộc sống vốn ẩn chứa thật nhiều những bất ngờ.

Sherry và Craig đã nghĩ rằng hành trình làm cha mẹ chăm sóc một em bé sơ sinh của họ sau khi nhận nuôi Brian sẽ kết thúc, nhưng vào năm 1994, một người phụ nữ trẻ đã đến thành phố Laurel, ở Mississippi của họ và mang tới cho hai người thêm một món quà kì diệu.

Người phụ nữ lạ mặt ấy không thể nuôi đứa trẻ mà cô chuẩn bị sinh ra, cô đã lên kế hoạch gửi đứa trẻ cho một gia đình khác để đứa bé có một tương lai đảm bảo hơn. Như một sự sắp xếp của số phận, cô ấy đã gặp Sherry tại khoa sản nơi bà đang làm y tá. Họ đã trò chuyện cùng nhau và người phụ nữ cảm nhận được rằng cô ấy có thể trao niềm tin của mình nơi gia đình của Sherry. Người phụ nữ xa lạ ấy đã ngỏ lời mong Sherry sẽ cho con gái của cô ấy một gia đình trọn vẹn.

Và tất nhiên, Sherry đồng ý, với bà cô gái bé bỏng này là một điều bất ngờ tuyệt vời của cuộc sống. 11 năm sau khi nhận nuôi đứa trẻ đầu tiên, giờ đây gia đình Blackledge có thêm một thành viên mới, một bé gái xinh xắn được đặt tên là Brooke.

Hai mươi năm tiếp theo, Sherry đã yêu thương cô bé Brooke đỏ hỏn ngày nào như chính con đẻ của mình. Và bà cũng nhận lại được tình yêu lớn của con gái, hai mẹ con họ thân thiết đến không thể tách rời như bao cặp mẹ con khác. Và vào ngày trọng đại nhất trong cuộc đời của Brooke, bà Sherry quyết định sẽ dành tặng con một món quà mà những người mẹ thật sự luôn muốn tặng cho con gái họ.

Quay ngược trở lại quá khứ, vào năm 1994, sau khi nhận nuôi Brooke, trong một đêm khi Brooke, cô bé con 18 tháng tuổi khi ấy đã ngủ say, bà Sherry đã viết một bức thư cho con, với mong muốn rằng Brooke hiểu đối với cha mẹ cô quan trọng đến nhường nào. Bức thư là những từ ngữ đơn giản nhưng chứa đựng tất cả sự chân thành của những người đã đón nhận Brooke như một món quà của Thượng Đế.

Ngay trước khi cô dâu nghĩ về điều ước của mình, trong căn phòng nhỏ mà cô đã lớn lên, mẹ Sherry đã trao cho cô món quà – Bức thư mà bà viết từ 20 năm trước.

Brooke đã không thể kìm được nước mắt khi nhìn thấy món quà cưới. Cô nhẹ nhàng nâng tấm khăn tay nhỏ, trên đó là nét chữ thân thương của mẹ. “Khi con còn rất nhỏ, mẹ đã viết cho con một lá thư”, bà Sherry giải thích cho con. “Mảnh vải này là một phần trong chiếc váy cưới của mẹ”. 

“Khi mẹ đang viết những dòng này, con đang ngủ rất say…”, đó là dòng đầu tiên trong bức thư thân thương.

Bức thư kể về một cô bé đang say ngủ và tình yêu thương cũng như niềm hạnh phúc lớn mà cô gái nhỏ đã mang tới cho gia đình khi trở thành một thành viên mới ở đó. Người mẹ mới muốn cô gái nhỏ của mình hiểu vợ chồng bà yêu thương và cảm thấy may mắn thế nào khi cô đến với thế giới của họ. Với hai người, Brooke là một món quà kì diệu biến giấc mơ về những đứa trẻ của họ thành sự thật.

Bức thư đã được bọc trong một tấm báo và cất trong ngăn kéo suốt 20 năm. Sherry muốn con gái có một món quà thật đặc biệt, nên bà đã đưa một mảnh trong áo cưới của mình và bức thư đến nhà in Erin Napier, họ đã giúp bà tạo nên món quà không thể nào quên dành cho Brooke.

“Nó quá hoàn hảo”, Brooke thốt lên khi đọc xong bức thư. Khi ấy, trong căn phòng nhỏ của nhà Blackledge, tất cả những đôi mắt đều đã ướt nhòe. Những giọt nước mắt của biết ơn và hạnh phúc lăn dài trên những khuôn mặt đang rạng ngời hạnh phúc.

 

Brooke ôm lấy bố và mẹ mình, khi ấy có lẽ Brooke đã hiểu cha mẹ yêu thương cô biết nhường nào.

Hôn lễ của Brooke diễn ra ngay sau đó trong tốt đẹp, bình an và đầy yêu thương. Cô đã tìm được bến đỗ hạnh phúc của cuộc đời mình. Tuy cha mẹ ruột không thể nuôi cô, nhưng Brooke lại may mắn gặp được những người đã dành cho cô tất cả tình thương và sự chăm sóc mà họ có. Để trong ngày quan trọng này, cô không chỉ có một mình với niềm hạnh phúc khi được làm cô dâu. Cô còn có mẹ làm người phù dâu đẹp nhất và được khiêu vũ cùng cha trong màu váy trắng tinh khôi. Niềm hạnh phúc khi ấy được nhân lên gấp nhiều lần.

Brooke chia sẻ rằng, cô sẽ giữ cẩn thận những bức thư mà mẹ viết và sau này, cô cũng sẽ viết tiếp những bức thư tình yêu như thế để gửi tới những đứa trẻ của chính mình. Cô mong ước được tiếp nối yêu thương mà mẹ Sherry và cha Craig đã tặng cho cô.

Trong lễ cưới của Brooke, anh trai cô Brian cũng đã có một bài phát biểu khiến tất cả mọi người xúc động, để chúc phúc cho em gái của mình. Đó cũng là bài phát biểu của một người anh trai thực thụ. Và rồi, trong đám cưới ấy, cả gia đình họ có thêm một dịp để trao nhau những cái ôm ấm áp, những vòng ôm đã nuôi lớn tình thương giữa những con người hoàn toàn xa lạ.

Vậy thì, yêu thương liệu có cần điều kiện? Có cần nhất định phải là máu mủ ruột rà người ta mới có thể thương nhau, trao cho nhau những quan tâm, chăm sóc? Cha mẹ Brooke, anh trai Brian và cả chính cô đã cho mọi người hiểu chất liệu của tình thương thực sự rất đơn giản:

Khi trong trái tim bạn luôn coi người kia là một món quà kì diệu của Thượng Đế dành cho mình, để rồi mỗi hành động bạn làm, mỗi lời bạn nói đều thống nhất ở động lực “làm cho người kia hạnh phúc”, thì tình yêu sẽ tự nhiên nảy nở như những chồi non của mùa xuân, mạnh mẽ và đầy sức sống.

Nguồn ảnh: Huffingtonpost, Epoch Times France

Hải Lam