Ai trong chúng ta không lớn lên với những lần vấp ngã và tự đứng dậy. Một trong những lần vấp ngã đó đã để lại một vết sẹo trên đầu gối.

Còn nhớ lúc nhỏ tôi được mẹ yêu chiều rất nhiều, hầu như muốn gì được nấy, đến 5 tuổi vẫn đòi được ẵm bồng mà không tự đi. Bất cứ khi nào làm gì, chỉ cần tôi khóc là mẹ sẽ ngay lập tức đến bên dỗ dành. Lần nọ khi tôi qua nhà hàng xóm chơi, chạy về đến gần cổng thì vấp ngã. Cú ngã không quá đau nhưng tôi cứ thể nằm vật vã khóc thật to cho mẹ nghe thấy ra đỡ tôi dậy. Nhưng khóc mãi cả 10-15 phút mà vẫn không thấy mẹ ra, tội đành đứng dậy đi vào nhà. Lúc đó đầu gối đã trầy hết, vết máu chảy đã khô, nhưng lần đầu tiên tôi học được cách tự mình đứng dậy.

truyen-ngan-clbtruyen-vn-vap-nga
Biết rằng ngã sẽ đau nhưng đừng nằm mãi dưới nền đất lạnh…

Hiện nay, có nhiều gia đình dạy con cái học cách tự lực đứng dậy ngay từ nhỏ. Mỗi lần chúng vấp ngã, cha mẹ và người thân đều động viên và cổ vũ chúng hãy học cách tự đứng lên. Điều này rất tốt cho tinh thần độc lập của trẻ.

Đã biết bao lần trong đời thuở ấu thơ, từ những lúc tập đi đến khi tập chạy, nhảy chúng ta đã vô số lần vấp ngã. Có những cú ngã rất đau, có những cú nhẹ như không, có lúc ta có người thân kế bên đỡ dậy. Nhưng cũng có lúc xung quanh chẳng có ai, hoặc có người xung quanh mặc nhiên nhìn chúng ta ngã. Và tệ hơn, cú ngã có thể do ai đó xô ta té.

Nhưng kiên quyết một điều rằng đã ngã thì phải đứng dậy!

Trong cuộc sống không phải đường đời lúc nào cũng bằng phẳng, chúng ta sẽ không luôn gặp người tốt. Nếu vấp ngã, đừng như em bé nằm khóc ăn vạ mãi chờ người đến đỡ, chúng ta hãy học cách tự đứng lên, tự lau vết thương và bước tiếp.

Như chúng ta đã từng học cách tự đứng dậy thuở ấu thơ.

Thanh Long

Xem thêm: