Ba của Hoa Nhi đã mất từ rất sớm, vì không muốn để con chịu thiệt thòi, người mẹ Ngọc Cần cứ mãi không tái giá, bà chịu đựng muôn vàn khổ cực một mình nuôi nấng cô thành người…

Hoa Nhi cũng là một đứa trẻ hiểu chuyện, từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ khiến mẹ phải bận tâm lo lắng, cô luôn học hành chăm chỉ và ngoan ngoãn nghe lời. Sau khi tốt nghiệp đại học, cô trở thành giám đốc chi nhánh một công ty nhỏ. Dường như chuỗi ngày đau khổ đã kết thúc, may mắn đã mỉm cười với hai mẹ con. Họ cùng nhau lên kế hoạch sửa lại căn nhà và trồng những đóa mẫu đơn trong khu vườn nhỏ, loài hoa mà cả hai mẹ con yêu thích.

Ấy vậy mà số phận thường vốn trớ trêu, một tai họa lớn bất ngờ giáng xuống: Hoa Nhi bị chẩn đoán mắc bệnh máu trắng. Ngay lúc nhận được kết quả, Ngọc Cần mẹ cô đã ngất xỉu.

Bệnh tình của Hoa Nhi ngày càng nặng, nhiều lần hóa trị khiến tóc của cô rụng hết. Mỗi khi nhìn vào trong gương, cô không còn nhận ra mình nữa, khuôn mặt khả ái ngày nào giờ trở nên gầy guộc xanh xao. Đôi mắt cô hõm sâu đầy mệt mỏi và nước da trắng bệch. Cô mong sao có thể chết thật nhanh để không phải chịu đựng những đau đớn này nữa; nhưng mẹ cô, người đã chịu bao nhiêu vất vả, trước nay chưa từng có được một ngày hạnh phúc, cô còn chưa báo đáp được cho bà. Cô nhất định phải chiến thắng ma bệnh này.

Thế nhưng cuộc đời cô có một thay đổi lớn, khi không lâu sau đó có một chàng trai trẻ cũng nhập viện vì căn bệnh quái ác này, anh tên Xuân. Xuân là một chàng trai ân cần và tốt bụng. Mẹ anh mất sớm, anh lớn lên trong sự che chở thương yêu của người cha.

Cuộc đời của Hoa Nhi và Xuân dường như là đã được an bài để gặp nhau, hai trái tim tìm thấy được sự ấm áp đồng cảm mỗi khi ở cạnh nhau, họ tạm thời quên đi cảm giác chán chường đau khổ của bệnh tật. Mỗi buổi chiều hai người tản bộ trong hoa viên của bệnh viện, cùng nhau ngắm sao khi màn đêm buông xuống. Họ kể cho nhau nghe những kỷ niệm thời thơ bé, những ước mơ vẫn ấp ủ, và cả những tâm nguyện còn dang dở… Có lẽ, vì cùng phải chịu đựng nỗi đau bệnh tật, hai người trẻ tuổi trở nên tâm đầu ý hợp và chia sẻ với nhau tất cả mọi thứ. Vào lúc tuyệt vọng nhất, cô đã gặp được một người bạn tốt, quả là Thượng Đế vẫn không bỏ rơi cô. Nụ cười rạng rỡ đã trở lại với Hoa Nhi, và cuộc sống của Xuân cũng có thêm tia sáng. Dù không biết được họ liệu còn có thể gắng gượng được bao lâu khi mà căn bệnh kia cứ ngày càng nghiêm trọng nhưng họ không tuyệt vọng, hai người đều cố gắng khích lệ lẫn nhau, rằng cần dũng cảm mà sống tiếp, vì bản thân mình, vì những người thân yêu, và cũng là vì nhau nữa.

Cuối cùng có một ngày, Xuân can đảm cầm mảnh giấy và đưa ra một thỉnh cầu với Hoa Nhi, đó là một giao ước đẹp đẽ, một giao ước khiến cho hai linh hồn đều có thể an lòng. Hoa Nhi đã bật khóc khi biết tâm nguyện của Xuân, cô nhìn người đàn ông trước mặt mình, muốn khắc cốt ghi tâm thật sâu hình ảnh của anh, để nếu khi hai người không còn nữa, cô vẫn có thể tìm thấy anh ở kiếp sau…

Và họ cùng nhau thực hiện giao ước, dùng một chiếc máy ghi âm, đem hết thảy những lời cần nói lưu vào trong đó, sau đó mỗi người giữ một phần.

Thời gian trôi qua, bệnh tình của Hoa Nhi mỗi ngày một nặng. Vì để cứu con gái, Ngọc Cần đã chuyển cô đến bệnh viện khác tốt hơn. Ngày trước khi đi, Hoa Nhi đã tìm đến Xuân. Những giọt nước mắt không nén được vào trong lòng mà rơi xuống lã chã, họ nắm chặt tay, rất lâu không nói được lời nào. Cuối cùng họ thì thầm vào tai nhau: “Đừng quên giao ước của chúng ta”. Sau đó cả hai để lại số điện thoại rồi tạm biệt. Xuân cứ đứng, cứ đứng nhìn theo Hoa Nhi, mãi đến khi taxi đã đi khuất xa….

Tuy đã chuyển đến bệnh viện tốt nhất nhưng các bác sĩ cũng không có cách nào chữa khỏi cho Hoa Nhi. Chẳng bao lâu sau, cô cũng đành phải từ giã cõi đời. Trước lúc lâm chung, cô đã kể lại câu chuyện của cô và Xuân cho mẹ nghe, cô nói giữa họ có một giao ước, chính là cố gắng sống thật tốt, nhưng bây giờ cô đã không thể thực hiện được nữa rồi. Cô hy vọng rằng mẹ có thể giúp cô làm một việc, đó chính là mỗi ngày giả giọng nói của cô, gọi điện thoại cho Xuân, khích lệ anh kiên định lòng tin, chiến thắng bệnh tật. Tiếp đó, cô lấy ra một máy ghi âm đưa cho mẹ, dặn bà đợi sau khi bệnh của Xuân khỏi rồi hãy đem đến cho anh nghe. Giao phó những việc này xong, Hoa Nhi mỉm cười ra đi.

Ngọc Cần cố nén nỗi đau hoàn thành tâm nguyện sau cùng của con gái. Bà dự định sau khi chuyện này kết thúc, bà sẽ gặp cô ở trên thiên đường.

Ngay lúc bà chuẩn bị nhấc điện thoại gọi cho Xuân, thì điện thoại bỗng vang lên, ở đầu dây bên kia là giọng nói của một người đàn ông:

“Em là Hoa Nhi đấy phải không? Anh là Xuân đây, bệnh của em đã đỡ chút nào chưa? Hôm nay bác sĩ nói với anh rằng bệnh của anh đã có chuyển biến tốt rồi, không lâu sau nữa có thể xuất viện được!”

Nghe đến đây, Ngọc Cần nước mắt giàn giụa, bà im lặng một hồi khá lâu mới có thể cất tiếng:

“Em là Hoa Nhi, bệnh của em cũng sắp khỏi.”

Cuộc trò chuyện cứ thế tiếp diễn, họ dành cho nhau nhiều lời khích lệ và hẹn sẽ gặp mặt vào một ngày không xa.

Mỗi ngày họ đều gọi điện nói chuyện rất lâu. Xuân cứ nghĩ Ngọc Cần chính là Hoa Nhi, anh hay kể cho cô nghe những chuyện vui để cô cười; ngày nào trước khi đi ngủ anh cũng nói chuyện cho đến khi cô chìm vào giấc ngủ rồi mới gác máy.

Thấm thoắt đã nửa năm trôi qua, Xuân với sự cỗ vũ của Ngọc Cần, cuối cùng đã chiến thắng ma bệnh. Ngọc Cần cũng dùng giọng nói của Hoa Nhi nói rằng mình đã khỏe mạnh và rời khỏi bệnh viện. Họ hẹn gặp nhau ở công viên trong thành phố, Xuân dặn cô nhớ mang theo máy ghi âm. Ngọc Cần nghĩ đã đến lúc nói với Xuân tất cả sự thật, cho anh biết được dụng tâm vất vả của Hoa Nhi, khiến anh càng thêm trân quý cuộc sống này mà sống thật ý nghĩa, không cô phụ hy vọng mà Hoa Nhi đã dành cho anh.

Ngày hôm sau, Ngọc Cần mang theo máy ghi âm đến công viên từ rất sớm, bà ngồi ở ghế đá đợi rất lâu mà không thấy một bóng dáng chàng trai trẻ nào đến, chỉ thấy có một người đàn ông trung niên cứ đi đi lại lại hàng ghế nơi bà ngồi, chốc chốc lại nhìn đồng hồ. Bà bấm số điện thoại gọi cho Xuân, người đàn ông kia rút điện thoại ra và nghe máy, chính là giọng nói ôn tồn mà nửa năm nay vẫn mỗi ngày nói chuyện với bà. Ngọc Cần chết trân hồi lâu không cất được tiếng nào, bà tự hỏi bản thân người đàn ông kia lẽ nào là ba của Xuân. Ông cũng quay lại nhìn bà, cả hai đều im lặng. Họ đã hiểu được tất cả chuyện này, hóa ra lâu nay họ đều đang cố gắng thêu dệt một câu chuyện hoang đường.

Cả hai lại im lặng một hồi lâu, cha của Xuân lấy ra một cuộn băng nhét vào chiếc máy ghi âm cỡ nhỏ, Ngọc Cần cũng lấy ra cuộn băng Hoa Nhi đưa cho bà từ nửa năm trước. Rồi hai người cùng nghe âm thanh phát ra từ chiếc máy nhỏ nhắn:

“Ba mẹ à, khi hai người nghe được những lời này có lẽ chúng con đã không còn trên đời nữa. Chúng con là những đứa trẻ hạnh phúc nhất thế gian. Chúng con vô cùng biết ơn cuộc đời vì đã được sinh ra, từ bé đã được lớn lên với sự yêu thương ân cần của ba mẹ, đó là những điều tuyệt vời nhất mà ba mẹ đã dành cho chúng con. Dù cuộc sống này có ngắn ngủi nhưng chúng con chưa từng cảm thấy bi ai, bởi sau cùng mỗi người đều đã tìm thấy tri kỷ của cuộc đời mình. Chúng con đã vô cùng mãn nguyện rồi, vậy nên ba mẹ đừng buồn vì sự ra đi này nhé. Ba mẹ đã vì chúng con mà hi sinh cả tuổi xuân, chịu nhiều khổ cực, chưa từng vui vẻ hạnh phúc trọn vẹn ngày nào, bây giờ đã đến lúc hai người sống cuộc đời của chính mình rồi đó. Ba hãy thay con trồng thật nhiều hoa mẫu đơn trong khu vườn nhỏ nhé, đó là loài hoa mà mẹ rất thích. Chúng con mong rằng ba mẹ có thể tiếp tục sống thật hạnh phúc bên cạnh nhau. Ở chốn thiên đường, hai đứa trẻ này vẫn luôn bên cạnh và dõi theo hai người”.

Nghe xong những lời này, Ngọc Cần hai mắt ngấn lệ, trong mông lung mơ hồ, bà đã nhìn thấy ánh mắt ấm áp và nụ cười rưng rưng nước mắt của người đàn ông ngồi đối diện …

Cuộc sống, thật giống như một bộ phim với đầy rẫy những khổ đau trong giai đoạn đầu, khiến người ta muốn buông xuôi trong tuyệt vọng. Nhưng đến cuối cùng, Thượng Đế vẫn sẽ mở rộng tấm lòng từ bi, dành món quà tốt đẹp cho những ai luôn giữ trong tâm hạt giống thiện lành của sự yêu thương và sẻ chia.

Tham khảo Tinhhoa

Linh An

Xem thêm: