Quê hương là dải sông Thao

Chưa dầm sóng nước vẫn nao nao lòng

Ngày về đi dọc triền sông

Lắng nghe tiếng sóng tận trong tim mình.

Ngày về đi dọc triền sông / Lắng nghe tiếng sóng tận trong tim mình.
Ngày về đi dọc triền sông / Lắng nghe tiếng sóng tận trong tim mình.

Quê hương sâu nặng ân tình

Cơi trầu, bát nước cũng thành lời ca.

Bãi bồi đỏ nặng phù sa

Ngút ngàn ngô, sắn trải ra cuối trời,

Rực vàng hoa cải lưng đồi,

Câu thơ lúng liếng gọi mời… người ơi!

Dù đi góc bể chân trời

Góc quê thương nhớ là nơi hướng về.

Bồi hồi gió ngược bờ đê

Lòng rưng rưng với bộn bề Xa – Sau.

Dù đi góc bể chân trời / Góc quê thương nhớ là nơi hướng về.
Dù đi góc bể chân trời / Góc quê thương nhớ là nơi hướng về.

Xa quê từ tóc chỏm đầu,

Cha tôi vất vả dãi dầu ngược xuôi.

Nay Người đã khuất xa rồi,

Thay cha, tôi thắp thêm lời – Quê hương.

Nay Người đã khuất xa rồi, / Thay cha, tôi thắp thêm lời – Quê hương.
Nay Người đã khuất xa rồi, / Thay cha, tôi thắp thêm lời – Quê hương.

Kim Hạnh

Tiểu mục Văn thơ là bức ký họa thơ ca, tản văn, âm nhạc mà chuyên mục Văn hóa Thời báo Đại Kỷ Nguyên muốn dành tặng cho độc giả, để tìm về với nơi thuần khiết sâu thẳm nhất của chính mình, như một nốt lặng trầm quý giá trong bản nhạc cuộc sống thường nhật ồn ào, sôi động.

Xem thêm: