Duyên phận phải chăng là do Trời xanh an bài? Dẫu bạn từng gặp gỡ ai trong cuộc đời này thì cuối cùng cũng chỉ là một cuộc hội ngộ tuyệt đẹp mà thôi…

Tình cảm làm nên duyên phận, hay duyên phận làm nên tình cảm? Duyên phận là gì, mà khiến tình cảm khi đầy khi vơi, khi mặn nồng khi xa cách?

Tình cảm đâu thể chỉ đến từ một phía, mà là bởi chúng ta đã thiện đãi nhau, trao cho nhau mà thành. Bởi vì, bất kể mối nhân duyên nào thì cũng không thể tách khỏi sự quan tâm chân thành.

“Còn nhớ ngày đầu tiên ấy, vừa nhìn thấy dáng anh cao to lại ăn nói nhỏ nhẹ, bẽn lẽn, em đã phì cười, chỉ mới trêu vài câu mà anh đã đỏ mặt lúng túng. Đột nhiên em thấy trong lòng xao xuyến, anh thật khác với những người con trai mà em từng gặp…

Còn nhớ ngày ấy, em thường thấy anh cặm cụi trong góc văn phòng, vẻ mặt bơ phờ cuối ngày làm việc, em chợt thấy sao mà thương đến thế…

Còn nhớ buổi trưa khi mọi người đang chợp mắt nghỉ ngơi, em vô tình nhìn thấy anh một mình chơi cùng đàn chó nhỏ. Anh thật lạ! Thanh niên đã gần 30 tuổi rồi mà vẫn thích theo sau bọn cún con và chơi đùa với chúng. Đột nhiên em thấy lòng ấm áp, chỉ muốn được giống như chú cún con kia đang khoan khoái vì được anh vuốt ve âu yếm.

Thật lạ, điều em chẳng bao giờ nghĩ đến lại xảy ra như một câu chuyện cổ tích. Em và anh, hai người từ ngàn trùng dương lại gặp nhau ở đây và cảm mến nhau ở nơi này.

Rồi chúng ta đến với nhau giống như bao đôi uyên ương khác, cũng có những giọt nước mắt hờn giận, cũng có những nụ cười rạng rỡ hạnh phúc. Duyên phận của chúng ta có những chiều mưa lất phất nghẹn ngào, bịn rịn, đầy lưu luyến tiễn anh ra sân bay, cũng có những buổi chiều rạo rực, nhớ nhung, lệ tràn khoé mi. Hay những khi em háo hức được đón anh về, được nắm chặt đôi bàn tay, được lắng nghe hơi thở của anh. Có những lần dưới trăng sáng dìu dịu, gió đưa thoang thoảng chỉ có hai ta nhỏ to tâm sự chuyện tương lai và mơ tưởng về một mái ấm bé nhỏ của riêng mình.

Nhưng cũng có những buổi cà phê từ sáng tới tận chiều tà mà chẳng nỡ nói lời tạm biệt. Em vẫn nhớ buổi chiều hôm đó, buổi chiều cuối cùng chúng ta gặp nhau để mãi mãi cách xa. Lúc ấy giữa anh và em không có sự trách móc, cũng chẳng giận hờn, chỉ lặng lẽ ngồi bên nhau nắm chặt đôi bàn tay và cầu mong cho nửa kia của mình được hạnh phúc.

Anh nói rằng nếu không lấy được em thì anh sẽ không bao giờ lấy vợ nữa. Ngốc ạ, đó không phải là điều em mong muốn, em chỉ muốn anh được hạnh phúc mà thôi. Dẫu em không thể ở bên anh, tự tay chăm cho anh từng miếng ăn, giấc ngủ, không thể cùng chia sẻ buồn vui với anh, nhưng nếu có cô gái khác thay em làm việc đó em thực lòng cảm ơn cô ấy thật nhiều. Đến tận bây giờ sau 5 năm qua đi, em vẫn không dám liên lạc với anh, vì em muốn anh quên em đi và dành trọn tình yêu của mình cho gia đình bé nhỏ ấy.

Duyên phận mang chúng ta từ hai nơi xa lạ đến với nhau để hòa chung nhịp đập con tim, cùng trao nhau yêu thương và nhung nhớ. Duyên phận cũng mang anh đi thật xa như giai điệu buồn “10 năm” mà khi quen nhau chúng ta thường ngâm nga hát. Dẫu thế nào, em cũng thầm cảm ơn anh cho em hiểu thế nào là tình yêu, cảm ơn cuộc sống đã mang đến cho em thật nhiều trải nghiệm khi được ở bên anh”.

Quả thực là tình ý được vun đắp từ tình cảm mà trái tim trao cho nhau. Dẫu bầu bạn cùng ai, chúng ta cũng đều cần yêu thương và săn sóc nhau thực lòng.

Vô số người lướt ngang qua cuộc đời ta cũng không thể sánh với một, hai người bạn tri kỷ trong đời

Bạn bè dẫu thân thiết mà không thường xuyên liên lạc, thì thời gian trôi rồi cũng sẽ cách xa. Tình cảm dẫu mặn nồng mà tay không nắm chặt, thì cứ bước, bước mãi rồi cũng sẽ nhạt nhòa. Duyên phận dẫu sâu nặng mà không biết trân quý, thì ở gần nhau rồi cũng sẽ mỗi người mỗi ngả.

Những lời hỏi han ngày càng thưa thớt, những câu hồi âm dần dần thưa vắng, thì dẫu có nhiệt tình tới đâu, bóng dáng người ấy cũng khuất dần, khuất dần rồi tan biến. Dẫu khắc khoải trông ngóng mà chẳng có được mối thâm tình như mong muốn, thì cũng đành phải quay mình bước đi.

Tháng ngày đằng đẵng như con sông dài bất tận, có người có thể chăm sóc, chở che, thì tình kia càng nối càng dài. Giữa biển người mênh mang, có duyên gặp gỡ chẳng dễ dàng chi, có được tri kỷ tâm giao chẳng dễ dàng gì, thì đừng lạnh lùng bước đi mà lãng quên họ.

Duyên phận ngàn vạn mối cũng chẳng bằng sống đúng với cuộc sống của chính mình

Duyên phận không phải là điều mà ai đó có thể đoán trước được; tình cảm không phải là điều ai đó có thể quyết định được. Giữa người với người, biết trân quý mới có thể vĩnh hằng. Giữa trái tim với trái tim, có nhung nhớ mới có sự ấm áp.

Vô số người lướt ngang qua cuộc đời ta cũng không thể sánh với hai, ba người bạn tri kỷ trong tim. Duyên phận dẫu có ngàn vạn mối cũng chẳng bằng sống đúng với cuộc sống thực tại của chính mình.

“Tấm chân tình hiếm gặp”, trên đời có mấy ai coi bạn như bảo bối, như vàng ngọc trong tim? Những gì nên lưu giữ thì hãy giữ trong lòng. Giữa cơn hoạn nạn mưa dập gió vùi, có được bao nhiêu người tay nắm chặt tay, kề vai sát cánh bên ta? Trong chuỗi ngày bình thản, còn có mấy ai nghĩ về bạn, nhung nhớ tới bạn?

Trong thế giới này, hạnh phúc nhất là có người thương bạn, ngọt ngào nhất là có người yêu bạn, cảm động nhất là có người đợi bạn, viên mãn nhất là có người bảo vệ bạn. Họ mới là cuộc sống thực tại của bạn và là những người đáng được trân quý nhất.

Duyên phận đưa ta đến thật nhanh và đi thật vội trên hành trình cuộc đời của mỗi người. Trong cuộc sống vội vã và gấp gáp này, hãy dành chút thời gian thăm hỏi những người thân yêu, bạn bè, và những người đã giúp ta trưởng thành, để kéo dài thêm mối duyên lành đã bén xưa kia…