Đời người có nợ thì phải trả, đó là Thiên lý, cho dù kiếp này không trả được thì kiếp sau sẽ phải trả. Hãy cùng đọc câu chuyện dưới đây để hiểu thêm về điều này!

Vào những năm cuối triều đại nhà Thanh, ở ngôi làng thuộc vùng đông bắc có một người đàn ông họ Vương. Bởi vì ông Vương hàng ngày đều kiếm sống bằng nghề bán dầu ăn nên mọi người thường gọi ông là Mại Du Vương.

Đầu mùa xuân năm đó, vợ ông Vương bị ốm nặng. Sau nửa năm chữa bệnh cho vợ, trong nhà họ Vương không còn chút tiền và tài sản nào cả.

Để có thể tiếp tục sống, ông Vương đã đến nói chuyện với ông chủ xưởng ép dầu rằng: “Gần nửa năm qua, vợ tôi bị ốm nặng, nên gia đình tôi giờ rơi vào cảnh tù túng quá. Tôi xin ông cho tôi mua chịu dầu về bán, khi nào khó khăn qua đi, tôi nhất định sẽ trả cho ông số nợ này. Nếu gia cảnh không khá hơn thì kiếp sau dù có đầu thai thành trâu, thành ngựa, tôi nhất định cũng sẽ trả ông.”

Vì làm ăn với nhau đã nhiều năm, biết rõ tính cách nhân hậu và lương thiện của ông Vương nên người chủ kia đã vui vẻ đồng ý.

Từ sau hôm ấy, ông Vương đều đặn đến lấy dầu đem bán lấy tiền về chữa bệnh cho vợ và nuôi gia đình. Nhưng được khoảng nửa năm sau thì bà Vương qua đời.

“Họa vô đơn chí”, bà Vương vừa chết thì ông Vương cũng bị bệnh, hơn nữa còn bị bệnh rất nặng.

Bởi vì vốn là một người thành thật, giữ chữ tín nên dù bị bệnh nặng nhưng ông Vương vẫn cố gắng đi đến nhà ông chủ và thề rằng: “Nửa năm qua, tôi vẫn mua chịu dầu của ông về bán, tổng cộng đến nay đã nợ ông số tiền là 20 lạng bạc. Vợ tôi đã chết mà tôi hiện giờ cũng bị bệnh nặng. Chờ tôi làm ra tiền tôi nhất định sẽ trả nợ cho ông. Còn nếu như không làm ra đủ tiền trả ông, kiếp sau dù thành trâu, thành ngựa tôi cũng nhất định sẽ trả nợ cho ông.”

Không ngờ mấy ngày sau thì ông Vương cũng qua đời.

Ngày ông Vương chết, con trâu của gia đình ông chủ xưởng dầu cũng sinh hạ được một con nghé con. Con nghé này lông đen nhánh. Khi nghĩ đến lời thề của ông Vương, ông chủ xưởng dầu cho rằng con nghé này chính là ông Vương đã chuyển sinh thành. Vì thế mà ông chủ xưởng dầu rất yêu quý con nghé ấy.

Sau đó 5 năm, trong làng họ xảy ra một trận lũ lụt lớn. Mọi người trong làng đều phải rời bỏ nhà chạy lên chỗ cao hơn để ở. Gia đình ông chủ xưởng cũng theo dân làng di tản cùng con nghé con.

Để ra khỏi làng, mọi người đều phải qua một con sông. Bình thường việc qua con sông này không quá khó khăn nhưng mấy hôm lũ lụt, nước chảy xiết khiến cho việc qua sông đã trở nên vô cùng vất vả. Có những người nhìn dòng nước dâng cao mà không dám qua sông, có người liều mình qua sông rồi bị sóng cuốn trôi.

Con nghé kia như hiểu rằng mọi người trong nhà ông chủ xưởng dầu đang lưỡng lự. Nó liền liều mình lao xuống sông và nhô mình lên để mọi người ngồi lên lưng mình mà qua sông.

Khi mọi người qua sông, quay đầu nhìn thì đã không còn thấy làng mạc đâu nữa. Thay vào đó là một mảng đại dương mênh mông. Mọi người đều biết con nghé kia đã cứu sống tính mạng của mình.

Lúc này ông chủ xưởng đến bên con nghé, xoa đầu nó và nói: “Anh bạn! Hôm nay anh đã cứu sống cả gia đình ta. Đừng nói là 20 lạng bạc mà gấp nhiều lần hơn thế cũng đủ rồi!”

Nghé con lúc này đã quá kiệt sức nên cũng lăn ra chết. Nó đã thực hiện được lời hứa từ kiếp trước của mình!

Theo Đại Kỷ Nguyên Tiếng Trung
Mai Trà biên dịch