Một Thiên sứ xuống nhân gian để tìm kiếm lời giải cho ba câu hỏi mà Thượng Đế đưa ra. Và mỗi lần tìm thấy một đáp án, Thiên sứ lại mỉm cười…

Nụ cười đầu tiên

Vào buổi tối mùa đông lạnh giá, một người thợ đóng giày tên là Simon vội vã rời khỏi cửa hàng vắng vẻ để trở về nhà sau một ngày làm việc mệt mỏi. Ông vừa đi vừa suy nghĩ miên man. “Mùa đông này, trời càng lúc càng lạnh hơn. Giá như có chút gì đó làm ấm bụng thì tuyệt biết bao. Mình cũng bắt đầu thấy đói bụng rồi, nhưng có lẽ ở nhà chẳng còn lại bao nhiêu bánh mì nữa”. Người ông run lên cầm cập, xuýt xoa chiếc áo khoác mỏng dính đang mặc trên người.

Cất những bước chân chậm rãi, ông bất chợt nhìn thấy thứ gì đó ở góc tối nhà thờ. Ông bước đến xem thử, ôi chao, là một chàng trai không mảnh áo che thân đang nằm co ro chịu lạnh ở đó. Lúc đầu ông định lờ đi coi như không hay biết, nhưng rồi ông nghĩ rằng làm như vậy thì thật là tội lỗi. Ông bước đến trước mặt người ấy rồi ngồi xuống, chàng trai khẽ ngước mắt lên nhìn, gương mặt anh không có nấy một chút biểu cảm.

20161215175134-4
Ôi chao, là một chàng trai không mảnh áo che thân đang nằm co ro chịu lạnh ở đó. (Ảnh minh hoạ: Internet)

“Không được! Nếu cứ như vậy cậu ta sẽ chết cóng mất”. Simon cởi chiếc áo ra và khoác lên người anh ta, rồi ông lại cởi đôi giày của mình đi vào đôi chân lạnh buốt ấy, nhưng có lẽ vì quá rét mà chàng trai vẫn không chút động đậy. “Hãy đến nhà tôi nhé”. Người thợ đóng giày khẽ dìu chàng trai trẻ bước đi.

Vừa về tới nhà, Simon lên tiếng nói với vợ: “Em lấy cho cậu ta một chút thức ăn nhé!”. Người vợ không thể tin vào tai mình, trách móc rằng: “Ông điên rồi ư? Nhà chúng ta chỉ còn lại một ổ bánh mì làm bữa tối cho hôm nay thôi!”. Simon nhẹ nhàng nói: “Chúng ta không ăn một bữa thì có sao đâu, còn cậu ta xem chừng đã mấy ngày không ăn gì rồi, nếu nhịn đói tiếp nữa, e rằng sẽ chết mất”.

Nhìn cậu thanh niên run rẩy vì đói và rét, người vợ động lòng thương cảm, bà đem bánh mì cho chàng trai vốn không quen biết này. Chàng trai cảm nhận được sự ấm áp của hai vợ chồng thợ đóng giày, trên gương mặt trắng bệch lộ ra một nụ cười… Và đây là nụ cười đầu tiên của anh.

Cứ như vậy, vợ chồng Simon đã giữ chàng trai này lại, đồng thời dạy cho anh kỹ năng đóng và sửa giày. Chẳng bao lâu, chàng trai đã học được tất cả tay nghề của ông, trở thành một người thợ làm giày lành nghề và khiến gia đình ông trở nên giàu có. Chàng trai ấy tên là Micheal. Vợ chồng rất biết ơn anh, muốn được làm chút gì đó cho anh, nhưng anh trước sau vẫn chưa từng mở miệng nói chuyện, chỉ lặng lẽ ngồi bên cửa sổ làm việc, trầm tư…

Nụ cười thứ hai

Một ngày kia, có một cỗ xe ngựa sang trọng đỗ ngay trước cửa tiệm giày. Bước xuống xe chính là lão phú hộ giàu có nhất nhì trong làng. Ông ta bước vào tiệm, đưa cho Simon một miếng da và nói rằng: “Đây là tấm da dê thượng hạng, tôi muốn ông đóng giúp tôi một đôi giày, ống giày phải cao và thật bền chắc, có thể dùng được một năm mà không hỏng!”.

Điều lạ lùng là khi Micheal nhìn thấy phú ông nọ, trên gương mặt lại đột nhiên nở nụ cười. Đây là lần thứ hai anh cười. Sau khi lão phú hộ đi rồi, Simon giao miếng da dê cho Micheal, người mà ông hoàn toàn có thể tin cậy. 

1377164_218729211584038_955347846_n
“Đây là tấm da dê thượng hạng, tôi muốn ông đóng giúp tôi một đôi giày, ống giày phải cao và thật bền chắc, có thể dùng được một năm mà không hỏng!”. (Ảnh: Internet)

Thời gian chưa đến một khắc, Micheal đã cắt xong kiểu dáng đôi giày. Simon đón lấy xem thử, nhưng… trời ơi, đó lại là kiểu dáng của đôi giày cổ ngắn! “Không phải tôi đã dặn cậu làm một đôi giày cổ dài hay sao? Kết quả cậu lại… Ôi, lạy Chúa tôi, tôi phải lấy gì để bồi thường cho người ta đây?”.

Đúng lúc đó, người hầu của lão phú hộ thở hổn hển chạy đến, vừa vào đến cửa đã lớn tiếng kêu lên: “Không cần làm nữa! Vừa nãy trên đường trở về, lão gia nhà tôi gặp phải tai nạn và đã qua đời ngay tại hiện trường rồi. Phu nhân muốn yêu cầu ông làm thành đôi giày ủng ngắn để dễ làm vật bồi táng cho lão gia”.

Thoáng một cái đã 6 năm trôi qua, Micheal vẫn ở trong nhà Simon, vẫn là không nói một lời nào, vẫn thường hay nhìn ra bên ngoài cửa sổ, trầm tư…

Nụ cười thứ ba

Một ngày kia, một người phụ nữ mang hai đứa trẻ đến và nhờ Simon làm cho lũ trẻ đôi giày. Một trong hai đứa chân tật nguyền. Micheal lại mỉm cười, đây là lần thứ ba anh cười.

Người phụ nữ đó kể rằng chúng thực ra là đứa trẻ hàng xóm nhà bà, cha chúng mất một tuần trước khi chúng sinh ra, và mẹ chúng ngay sau khi lâm bồn cũng qua đời. Vì vậy bà đã nhận nuôi và coi chúng như con đẻ của mình. Khi nói đến đây, hai hàng nước mắt chảy dài trên má của người phụ nữ nọ, đôi mắt của Simon cũng đỏ hoe.

Lúc này, chàng trai trẻ đột nhiên mở miệng nói:

“Tôi vốn là Thiên Sứ ở trên Trời, phụ trách đưa những linh hồn rời khỏi thân thể đến nơi cần phải đến. Sáu năm trước, người mẹ của hai đứa trẻ này đã qua đời trong lúc sinh con. Ngay lúc tôi muốn dẫn linh hồn của bà ấy đi, bà ấy đã khẩn thiết cầu xin tôi rằng đứa trẻ đã không có cha, giờ không thể mất mẹ được. Tôi nhất thời yếu lòng nên đã nhận lời. Thượng Đế rất tức giận, Ngài vẫn thu hồi linh hồn của người mẹ ấy, đồng thời cũng đánh hạ tôi xuống cõi người”.

maxresdefault
Thượng Đế rất tức giận, Ngài vẫn thu hồi linh hồn của người mẹ ấy, đồng thời cũng đánh hạ tôi xuống cõi người”. (Ảnh: Internet)

Vị Thiên Sứ nói tiếp: “Thượng Đế nói – ‘Nhà ngươi vốn không biết trong lòng họ có những gì, ông trời sẽ cho chúng những gì, những người xung quanh chúng lại sẽ ảnh hưởng đến chúng như thế nào’. Ngài muốn tôi đến cõi người để tìm kiếm những đáp án này!”

“Khi ông bà đặt ổ bánh mì vào tay tôi, tôi có được đáp án đầu tiên là trong tâm mọi người có ‘tình yêu thương’. Khi nhìn thấy ông nhà giàu đó, tôi lại hóa giải được nghi hoặc thứ hai: con người ta không bao giờ biết được thời khắc tiếp sau đó sẽ gặp phải chuyện gì! Bởi ‘vô tri’ nên người ta không có chút sợ hãi. Cuối cùng nhìn thấy người phụ nữ này, trong tâm tôi thầm cảm phục Thượng Đế, tôi đã hiểu rõ được đáp án thứ ba là: con người ta có thể sống nhờ vào sự giúp đỡ của người khác! Bởi sự che chở cho nhau này sẽ khiến thế gian con người tràn đầy tình yêu thương”.

Thiện Sinh biên dịch

Xem thêm: