Viết oán thù lên cát, để cho gió cuốn đi…

Nghệ thuật 30/11/19, 08:26

"Viết oán thù lên cát Để cho gió cuốn đi Và xin hãy khắc ghi Lòng biết ơn lên đá"... Trăm sông dồn biển cả Nhờ biết hạ thấp mình Gió vô ưu vô hình Nhờ buông - không vướng víu Hoa sen thơm dìu dịu Nhờ tâm chẳng vấy bùn Núi muôn thuở trường tồn Nhờ vững vàng kiên định Người ...

Tản văn: Bài thơ một chữ

Nghệ thuật 06/06/19, 08:45

Tản văn "Bài thơ một câu" của tác giả Nguyễn Quốc Văn đề cập đến cách giáo dục con cái của người xưa. "Yêu cho roi cho vọt", tuy nhiên ngọn roi ấy rất "lành" bởi nó xuất phát từ yêu thương và đức hạnh. Thuở tôi còn nhỏ, nhà tôi ...

Rêu phong: Người gánh sầu muôn thuở, cố nhân còn đó không?

Nghệ thuật 06/04/19, 09:00

Đầu đã hai thứ tóc Mắt mang thêm đôi tròng Sao còn sầu cô độc? Sao vẫn buồn long đong? Trải biết mấy Thu Đông Trong hồn Xuân đã úa Người gánh sầu muôn thuở Cố nhân còn đó không? Xin xoá dấu lưu vong Dâng niềm riêng vạn cổ Chim mỏi cánh tang bồng Gượng bay trong nắng gió Lật những ...

Cố nhân còn nhớ tình xưa ấy, một cánh hoa trôi, vạn cổ sầu

Nghệ thuật 15/10/18, 16:01

Ngắm trăng thổn thức nhớ quê hương Giấc mộng tương phùng chợt vấn vương Năm tháng xa vời, ôi thôn Vỹ, Phong sương mấy dặm, bấy sầu thương. Ngỡ chuyến đò xưa lạc buổi đầu Phượng còn rơi rụng bến Văn Lâu? Cố nhân áo tím hoen màu áo Thiên Mụ ngàn mây phủ trắng phau! Bên giòng ...

End of content

No more pages to load