“Bố ơi, mẹ con đâu rồi, sao con chưa từng gặp mẹ?” cô bé tám tuổi hỏi bố và nhận được câu trả lời cụt lủn: “Bà ấy chết rồi, đừng bao giờ hỏi bố về điều này nữa”. Cô bé ấy, giờ đã là mẹ của bốn người con, đi hết hơn nửa cuộc đời, mới biết rằng người đã sinh ra mình còn sống, đang không nguôi ước nguyện gặp con trước khi có thể nhắm mắt xuôi tay.

Ramona Altamirano, sống ở thành phố Cóborda, Argentina đinh ninh là mẹ mình đã chết khi cô tròn 7 tháng tuổi. Hồi đó cô ở với bà nội, bốn năm sau, bà mất, cô chuyển về sống cùng người cô ruột.

Thời gian trôi, Ramona giờ đã là một cô gái trưởng thành. Những câu chuyện về mẹ bắt đầu được tiết lộ theo một hướng khác. Cô nghe nói bố mẹ cô thường xuyên cãi nhau. Mẹ cô đã bỏ nhà ra đi sau một trận xô xát kịch liệt. Một lần nọ chị họ Ramona đến chơi, kể rằng chị ấy có trông thấy mẹ cô trên phố. Người cô ruột nghe vậy liền nhanh chóng và có phần thô bạo kết thúc ngay cuộc trò chuyện giữa hai người.


Ramona Altamirano luôn đinh ninh là mẹ mình (trong ảnh) đã chết khi cô tròn 7 tháng tuổi.

Ramona linh cảm có điều gì đó bất bình thường trong những câu chuyện về mẹ. Tuy nhiên, tuổi trẻ với những dự định và hoài bão cho tương lai cuốn cô mải miết theo vòng xoay của nó, khiến cô không để tâm đến việc này hơn nữa. Cô kết hôn và sinh được 4 người con. Khi chính mình chăm con, cô hiểu thấu hơn tấm lòng của người mẹ. Trong cô luôn gợn lên những câu hỏi, liệu mẹ cô đã qua đời hay bà bỏ rơi cô, hay có điều gì khủng khiếp đã xảy ra với bà…

Trong khi cô còn lúng túng, chưa biết nên bắt đầu từ đâu, thì gia đình đã bí mật thu xếp việc này. Anh Enrique, chồng cô, cùng với con gái họ, Ivana, thuê một thám tử tư bắt đầu công cuộc tìm kiếm mẹ cô. Nó kéo dài tới hơn 10 năm.

Ivana đã rà soát hồ sơ cử tri, có nhiều lần mừng hụt. Cô cũng từng liên hệ với một chương trình truyền hình chuyên tìm kiếm những người mất tích, và thậm chí đăng tin trên Facebook. Đáng buồn thay, tất cả những nỗ lực của Ivana đều không đạt kết quả. Sau cùng, hai bố con đành phải cho Ramona biết rằng họ buộc phải đầu hàng. Đến lúc này, Ramona mới nhớ rằng cô còn giữ một kỷ vật duy nhất của mẹ: giấy khai sinh với họ tên đầy đủ của bà – Blanca Rosa Taborda.


Cô Ramona Altamirano nhớ rằng cô còn giữ một kỷ vật duy nhất của mẹ: giấy khai sinh với họ tên đầy đủ của bà…

Ivana mang nó đến phòng đăng ký nhân khẩu, hồi hộp chờ cô nhân viên đi tìm hồ sơ. Cô gần như nghẹt thở và khuỵu xuống, khi thấy cô gái bước ra trên tay cầm một mảnh giấy. Cô đoán chắc đó là giấy chứng tử. Nhưng không, quá đỗi ngạc nhiên khi cái mà cô nhận được là một dòng địa chỉ! Cuối cùng, sau 10 năm tìm kiếm, trải qua biết bao hy vọng rồi thất vọng, Ivana đã có một địa chỉ – một nơi chốn cụ thể để tìm bà cô. Không chần chừ, cô gọi taxi, kể cho bác tài câu chuyện của gia đình, và thế là họ lên đường.

“Đó là một nhà trọ cũ kỹ, với một hành lang dài. Tôi đã bật khóc khi trông thấy bà và nức nở cho tới khi tôi đến cạnh bà. Tôi nhận ngay ra đó là bà tôi, mẹ giống bà lắm, chỉ có điều gương mặt của bà khắc khổ và già nua hơn. Tôi không biết phải nói sao nên chỉ bắt đầu: “Cháu là con gái mẹ Ramona Altaminaro, bà có biết cô ấy không?” Bà cụ sững lại vài giây, hít một hơi thật sâu và nói: “Làm sao mà tôi lại không biết cơ chứ, nó là con tôi mà” – Trên trang Facebook cá nhân, Ivana kể lại những gì bà nói với cô khi đó. Bác tài đi cùng cô, quá xúc động, đã chụp lại khoảnh khắc ấy:

Điều gì thật sự đã xảy ra với bà Blanca? Khi Ramona 7 tháng tuổi, mẹ của Blanca đột nhiên bị ốm nặng, phải nhập viện. Bà đã dành một khoảng thời gian khá dài về để chăm sóc mẹ mình. Khi quay lại, những người trong gia đình chồng không cho bà gặp Ramona, lúc ấy cũng đã được hơn 1 tuổi. Họ đuổi bà ra khỏi nhà.

Blanca bắt đầu cuộc sống lang thang phiêu dạt từ đó. Bà trải qua nhiều năm sống trên đường phố, sinh thêm được 2 người con (một người đã chết và một người bị tàn tật bẩm sinh). Khi Ivana tìm thấy bà, mặc dù đã 86 tuổi, bà phải bươn chải kiếm sống bằng nghề bán tem và nến ở cổng một nhà thờ trong thành phố. Dù hoàn cảnh sống rất vất vả, bấp bênh, nhưng trong bà không nguôi nỗi nhớ và hy vọng được gặp lại đứa con đầu lòng. Mỗi khi thấy một cô gái đi ngang qua, bà lại nghĩ liệu đó có thể là con gái bà không…

Khi quay trở về, Ivana cho mẹ Ramona của mình xem ảnh. Bạn có thể tưởng tưởng được phút giây Ramona nhìn thấy mẹ còn sống, sau 54 năm cách biệt, cô sẽ cảm thấy thế nào không? Trái tim cô thắt lại vì thương cảm, vì tủi thân, vì hạnh phúc. Sau 54 năm thiếu vắng hình bóng mẹ, thiếu vắng hơi ấm và tình thương của mẹ, không biết mẹ còn hay đã mất, cuối cùng Ramona được gặp lại bà.

Vậy là sau 54 năm, gia đình họ đã được đoàn tụ. Ramona phải chờ đợi cả một thời gian dài mà không biết rằng hai mẹ con chỉ sống cách nhau một giờ đồng hồ chạy xe trong thành phố.

Giây phút nhìn thấy Ramona, bà Blanca chỉ biết ôm chặt con gái giờ đã bước sang tuổi 56 vào lòng, rồi nghẹn ngào trong nước mắt: “Suốt cuộc đời này mẹ đã tìm con, mẹ đã chờ đợi giây phút này suốt cuộc đời của mẹ, giờ thì mẹ có chết cũng an lòng.”

Câu chuyện kết thúc trong niềm hạnh phúc đoàn viên, dù muộn màng, cũng đủ làm lòng người ấm lại. Kể từ nay, những người phụ nữ mộc mạc, hiền lành ấy sẽ được sống bên nhau, cùng nhau bù đắp và chữa lành mọi vết thương mà số phận đã an bài cho họ. Sau tất cả những gì xảy ra, họ xứng đáng được sống hạnh phúc đến cuối cuộc đời.

Gia đình và tình mẫu tử là những giá trị thiêng liêng nhất. Dù vì lý do gì cũng đừng chia cắt mối thâm tình ấy, bởi đó là việc làm vô cùng tàn nhẫn trong cõi nhân gian này. Con người sinh ra là để yêu thương, đi ngược với yêu thương thì chỉ nhận lấy những điều xấu xa, bất hạnh, còn thuận theo an bài của tạo hóa sẽ có được niềm vui và sự an hòa. Dù ở trong hoàn cảnh nào, hãy nhớ giữ vững sự lương thiện và tình yêu thương trong trái tim…

Phương Lâm biên dịch

Xem thêm: