Tình bạn  giúp con người ta vượt qua rào cản “không phải là tình thân, máu mủ”, sát cánh bên nhau, đứng bên nhau những lúc hạnh phúc nhất cũng như những lúc buồn đau nhất. Bạn có đang nhớ đến ai đó khi đọc những dòng này? Nếu câu trả lời của bạn là có, bạn thực sự là một người may mắn. Sau khi đọc câu chuyện nhỏ này, có lẽ bạn sẽ nhấc máy gọi ngay cho người bạn vừa nghĩ tới, chỉ để nói: “Tôi yêu bạn! Bạn là người bạn quý giá của tôi”… 

Những ngày đầu xuân vừa qua, cộng đồng mạng Việt Nam đã truyền tay nhau chia sẻ câu chuyện về người anh trai đã khuất của một bạn trẻ với tựa đề “Cảm xúc đêm 30”. Xin được tạm gọi người viết là An, anh trai của bạn là Bình. Chia sẻ bắt đầu bằng những hồi tưởng về người đã khuất và một vài chi tiết về một người bạn khá kín đáo tên Thành của anh: 

Anh tôi mất năm học lớp 12, khi đó tôi học lớp 10. Anh ra đi đúng cái độ tuổi nhiều hoài bão nhất, nhiều ước mơ nhất. Mới đó thôi cũng 8 – 9 năm rồi. Hồi anh tôi học cấp 2 thì học tốt nhưng cũng khá là nghịch, anh tôi có chơi cùng với nhiều thành phần mà theo các bậc phụ huynh thì đó là “nghịch” trong đó có người tên là Thành.

Thế là sang đến cấp 3 bố mẹ tôi có chuyển trường cho anh tôi sang trường ở tỉnh bên, nơi mà bố mẹ cho rằng văn minh hơn (tôi cũng học trường đó). Hồi đó tôi cũng bé nên cũng không rõ là anh tôi với anh Thành kia chơi với nhau thân như thế nào nhưng tôi chỉ biết là bố mẹ tôi bảo anh Thành kia “nghịch” và thường không cho anh chơi cùng.

Anh tôi sang bên ngôi trường mới cũng có nhiều bạn mới, độ thân thiết thì cũng có. Rồi khi anh tôi mất, gia đình đau buồn lắm, các bạn anh ấy đến rất đông và lúc đó tôi mới biết là anh được bạn bè yêu quý thế nào dù bề ngoài anh rất lầm lì. Bạn cùng lớp, bạn chơi, bạn nhóm hiphop (thời đó anh tôi thích hiphop lắm)…”

Chia sẻ tiếp tục cho mọi người hình dung rõ hơn về cuộc sống của gia đình sau khi anh trai An qua đời. Sự ra đi khi còn rất trẻ của anh Bình là một cú sốc rất lớn đối với gia đình, nhất là mẹ của hai anh em. Nhưng dường như, cách sống chân thành ẩn sau vẻ bề ngoài ít nói của anh đã đưa những người bạn đã từng thân với anh tới, thay anh xoa dịu nỗi đau của mẹ. 

Bố mẹ tôi cũng quý mấy anh chị đó (có người còn nhận bố mẹ tôi là bố mẹ nuôi), khi viếng anh xong thì các anh chị đó nán lại nhà tôi rất lâu an ủi mẹ tôi vì khi đó mẹ tôi suy sụp lắm. Tôi nhớ khá là rõ là lúc đó anh Thành kia đi một mình và chỉ viếng xong rồi ra ngoài ngồi một chỗ, tôi đoán là anh ấy cũng biết bố mẹ tôi không thích anh ấy. 1 – 2 năm đầu, những anh chị kia thường đến nhà tôi chơi khi ngày giỗ anh hay ngày Tết, thỉnh thoảng tôi cũng thấy mộ anh có bó hoa trắng hoặc cắm mấy điếu thuốc. Rồi 3 năm, 4 năm trôi qua số lượng người viếng giảm dần vì người thì lấy chồng, lấy vợ, người thì công việc“… 

Trong đoạn tiếp theo, An đã phát hiện ra một sự thật: Cuộc sống hiện đại đang cuốn trôi con người ra khỏi tất cả những điều không thể nhìn thấy bằng đôi mắt, không thể nắm được trong đôi bàn tay. Tình cảm gia đình, tình bạn, sự sẻ chia những thứ đó cũng không nằm ngoài quy luật tàn nhẫn ấy. Nhưng đâu đó, vẫn có những người luôn đi ngược lại với đám đông. Người bạn năm xưa của anh Bình bị bố mẹ An lạnh nhạt lại chính là con người như vậy. 

Và đến hôm nay khi anh Thành kia đến nhà tôi thắp hương cho anh tôi và hỏi rằng: “Em có ra mộ Tùng không?”. Tôi mới chợt nhận ra rằng gần 9 năm nay anh này chưa một lần bỏ thắp hương cho anh tôi vào ngày giỗ với Tết. Cứ lặng lẽ vậy thôi, một mình đến một mình thắp hương và một mình ngắm bạn đang nằm đó. Anh ấy cứ chống tay và nhìn mộ anh tôi vậy thôi, đôi lúc thì nói vài 3 câu. Tôi nghe được loáng thoáng một câu mà cũng đủ ứa nước mắt: “Mày nằm đó cũng lâu rồi nhỉ, có buồn không. Năm sau tao đi nước ngoài rồi đấy”…

An kết thúc chia sẻ của mình bằng một chiêm nghiệm đến từ những cảm nhận về tình bạn giữa hai người, nay đã mỗi người một thế giới. 

Thế đấy! Nhiều khi ta cứ để ý tới những thứ hào nhoáng trước mắt mà vô tình đánh rơi cái thứ tưởng chừng vô nghĩa. Người ta nói cũng đúng “những thứ đo bằng cảm xúc và tình cảm thì cứ để thời gian trả lời”.

Cảm ơn An vì đã mang đến cho mọi người những phút giây được lắng xuống. Câu chuyện như một “điệu nhạc không lời” khiến người đọc được thu mình vào một góc yên lặng mà suy nghĩ về cuộc sống, về bản thân và về những người đã vì duyên phận mà bước vào cuộc đời họ. 

Và trong cái phút giây trầm tĩnh ấy, bạn có nhận ra câu chuyện tình bạn của Bình và Thành gợi nhớ tới câu chuyện tri âm, tri kỉ của Tử Kỳ và Bá Nha. Họ đã nhờ một khúc đàn mà thành bạn tâm giao, nhờ một cuộc đàm đạo về âm nhạc, về cuộc đời mà như nhìn thấu tâm can nhau, rồi từ đó mà thành đôi bạn tri âm.

Tình bạn của hai anh Bình và Thành cũng có một cái kết không trọn vẹn như của Bá Nha và Tử Kỳ. Trong câu chuyện của quá khứ, Bá Nha khi hay tin dữ của bạn, đã gảy một khúc nhạc cuối cùng như lời tiễn biệt, để rồi sau đó đập gẫy cây đàn. Tiếng đàn ấy chính là tiếng lòng người tấu nhạc, không còn ai thấu hiểu những tâm tư ý nhị gửi trong tiếng đàn, nên chi bằng để tiếng đàn ra đi cùng bạn. Không phải thân thích, không cùng cha mẹ sinh ra nhưng họ được nối kết với nhau bằng tâm hồn đồng điệu.  

Người xưa là vậy, đôi tri kỉ của thời hiện tại hẳn cũng mang cùng một nỗi niềm. Chín năm, không bỏ một cái giỗ, một dịp tết nào, anh Thành vẫn tới với anh Bình, tới chỉ để ngắm bạn nằm đó, để kể cho bạn nghe về những bước ngoặt trong cuộc đời mình. Chỉ bấy nhiêu đó thôi cũng đủ cảm nhận rằng khi anh Bình vẫn trên đời, họ đã sống với nhau chân thành và nghĩa tình như thế nào.

Cách mà anh Thành tâm sự với người đã khuất cũng đủ để hình dung được, ngày xưa, hai anh đã tin tưởng mà sẻ chia với nhau nhiều điều. Vậy phải chăng, chính sự có mặt, sự lắng nghe chân thành mà hai con người xa lạ dành cho nhau những lúc khó khăn đã khiến họ trở thành thân thiết. Thời gian và lòng bao dung mà hai người trao tặng lẫn nhau có thể xóa tan cảm giác “xa lạ, không máu mủ ruột rà” để rồi nối kết họ bằng sự chân thành. 

Câu chuyện tình bạn chín năm cùng những nén nhang thắp lên bên mộ bạn như một lời nhắn gửi với mỗi người: Xin hãy sống chậm lại, xin đừng để hối hả của cơm áo gạo tiền cuốn bạn trôi đi. Vì quỹ thời gian của bạn là hữu hạn, thay vì chỉ đầu tư tất cả thời gian của mình cho công việc để kiếm trở nên giàu có hơn, bạn có thể dành một phần thời giờ ấy cho những con người thân yêu đã đến với bạn trong cuộc đời này.

Khi bạn trao cho họ thời gian và lòng bao dung của mình, có lẽ túi bạn không thể có nhiều tiền hơn, bạn cũng sẽ không trở nên nổi tiếng hơn nhưng có một điều chắc chắn, bạn sẽ nhận lại được tất cả những gì đẹp đẽ nhất đến từ tâm hồn họ. Như anh Bình, đã nhận được sự có mặt của anh Thành mỗi ngày giỗ, tết, một nén nhang thôi nhưng chứa cả tấm lòng. 

Ly Ly (Tổng hợp)

Xem thêm: