Có lẽ chẳng ai muốn ngày nào cũng đối mặt với những đống rác bẩn thỉu, hôi thối, nhưng vì cuộc sống quá khó khăn, họ không còn cách nào khác mà phải đi bới, gom rác kiếm sống qua ngày. Những bãi rác ấy, đã nuôi sống biết bao phận người… 

Hạnh phúc giản đơn nơi bãi rác

Một chiếc xe đẩy chất đầy những bao phế liệu nặng mùi hôi thối đang lùi lũi ra khỏi cổng bãi rác. Một người đàn ông trạc 40 tuổi tay phải bị cụt gần đến cùi trỏ ra sức dùng cánh tay trái lành lặn kéo chiếc xe. Phía sau người phụ nữ trong bộ quần áo cũ kỹ cũng cố gò lưng đẩy chiếc xe đi tới. Gương mặt chị được giấu sau tấm khăn che kín mặt chỉ còn lộ ra đôi mắt mệt mỏi. Trên chiếc xe rác ấy còn có một đứa bé chừng bốn tuổi da đen nhẻm đầu lắc lư theo nhịp đẩy. Có lẽ, trong trí tưởng tượng của nó chiếc xe rác cũng chẳng khác gì một toa trong đoàn tàu lửa ở những khu vui chơi trẻ em.

Đó là gia đình anh Bảy và chị Mai, làm nghề bươi rác đã hơn 8 năm nay. Có với nhau 2 mặt con, không trình độ, cũng chẳng có chút vốn liếng nào để làm ăn, hai anh chị chẳng còn cách nào khác ngoài việc này, cứ bãi rác nào đóng cửa là anh chị lại dắt díu nhau đi tìm bãi mới mà kiếm sống và nuôi con.

Thời còn trai trẻ, anh Bảy làm công trong một lò đường tư. Một lần, do không để ý nên đã bị máy chém mất cánh tay.

“Cũng may cổ thương tui thiệt tình nên thấy tui bị tai nạn mà cũng ưng cho tui cưới. Chứ tật nguyền lại nghèo như tui thì mấy ai thèm thương…” – Anh Bảy cười rồi quay sang nhìn vợ đầy biết ơn.

Chị Mai mắc cỡ đập vào lưng chồng nhưng trong đôi mắt ẩn sau tấm khăn dày cộm kia đang long lanh hạnh phúc…

Và những nỗi buồn thăm thẳm

Không may mắn lấy được chồng yêu thương vợ như chị Mai, chồng chị Sáu là người mê nhậu nhẹt lại ko biết làm ăn nên chỉ ở nhà quát mắng vợ con suốt ngày. Chẳng còn cách nào khác, chị đành theo mấy người bạn đi bới rác kiếm sống. Dù chẳng nhiều nhặn gì nhưng nếu chịu khó làm lụng thì cũng đủ nuôi ông chồng say xỉn và 2 đứa con thơ. Chị vẫn cười mà sao thấy buồn đến nao lòng….

Hiền chỉ mới 22 tuổi. Lập gia đình ở tuổi còn trẻ khi chưa có được một cái nghề nào trong tay nên gia đình Hiền khổ lắm. Chồng mắc bệnh hen suyễn đã không đi làm mấy năm nay, mọi chi tiêu trong nhà đều đến từ mấy đồng tiền còm cõi kiếm được từ bãi rác. Lúc đầu đi làm Hiền cũng chẳng chịu nổi mùi rác hôi thối, về tới nhà là nôn ói la liệt. Định bỏ nghề nhưng mà cái nghèo cứ bám riết lấy không buông cũng đành ráng chịu, mãi rồi cũng thành quen.

Vậy là, suốt 4 năm qua, nhờ bãi rác này mà cuộc sống gia đình Hiền cũng tạm ổn. Mỗi ngày cố gắng làm từ 6 giờ sáng đến tối mịt Hiền cũng kiếm được khoảng 100 ngàn đồng, tằn tiện thì cũng đủ tiền ăn và mua thuốc cho chồng. Nhìn gương mặt sạm đen và ánh mắt sâu thẳm buồn của cô gái trẻ mà thấy sao thương quá…

Đúng là chẳng ai muốn chọn cái nghề bẩn thỉu, hôi thối này làm gì, nhưng mà, nhiều khi cũng là nghiệp nó chọn mình chứ mình chẳng làm gì khác được. Thôi thì cứ lặng lẽ, thanh thản mà nhận lấy tất cả mọi thứ từ cuộc đời, có than thân trách phận thì cũng chẳng tốt hơn được. Dù sao thì, vẫn còn được sống là đã may mắn hơn rất nhiều người rồi.

Trong cái nắng oi bức của tiết trời mùa hè, giữa tiếng kêu vo ve của lũ ruồi nhặng, những con người ấy vẫn hăng say đào bới đống rác to đùng đang bốc mùi “thum thủm”. Thỉnh thoảng có người reo lên khi nhặt được một món đồ giá trị và mọi người xúm lại coi rồi xuýt xoa. Hạnh phúc của họ chỉ đơn giản vậy thôi…

Linh An